Hôm đi khám An Nhu dậy rất sớm, sau khi rửa mặt xong thì cô vào bếp hâm nóng ly sữa bò rồi chiên hai lát bánh mì. Sau khi ăn xong thì lại về phòng vệ sinh đánh răng tận 5 phút.
Kiểm tra xem miệng có cặn không một lúc lâu cô mới yên lòng.
An Nhu vào phòng cất đồ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy bộ đồ treo trên mắc, cô cau mày lấy ra một chiếc áo sợi mỏng màu xám, chưa được mấy chốc đã đổi thành một chiếc váy sáng màu hơn.
Cô bối rối cầm một chiếc váy chùng, cảm giác mình mặc váy mà không đeo tất chân thì đẹp hơn nhưng có khi nào anh sẽ cảm thấy mình "thời trang phang thời tiết" không…
Ấn tượng sẽ không tốt lắm đâu.
An Nhu cắn môi dưới, cô bực bội nói: "Kệ chứ."
Một giây sau, cô lập tức nhét váy vào trong tủ.
"…"
Hình như nhiều người bảo cô mặc đồ đỏ đẹp thì phải…
An Nhu nhón chân mở ngăn tủ phía trên lôi ra một đống đồ màu đỏ. Không lâu sau đã nhét hết lại vào tủ như cũ.
Còn không đẹp bằng cái áo lông đỏ cô mặc hôm bữa nữa.
An Nhu ngồi phịch xuống đất, cô gối đầu lên chân không biết đang nghĩ gì, vài phút sau bèn gọi cho Ứng Thư Hà.
Có lẽ là cô ấy còn đang ngủ nên An Nhu đợi một hồi lâu mới nghe thấy giọng Ứng Thư Hà, giọng cô ấy không rõ lắm, thậm chí còn có vẻ hơi bực mình vì bị gọi dậy, "Alo? Ai đấy?"
An Nhu ưu sầu như thể đang gặp phải một vấn đề khó giải quyết, vì đang thất thần nên cũng không hề nhận ra sự tức giận của Ứng Thư Hà, "Tớ không có gì để mặc hết, làm sao đây…"
Ứng Thư Hà hơi tỉnh táo lại, cô nhớ lại cái phòng giữ quần áo to đùng trong nhà An Nhu rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại.
7 giờ sáng.
Ứng Thư Hà thậm chí còn không nghĩ ngợi gì đã trực tiếp ngắt máy.
An Nhu: "…"Cuối cùng An Nhu vẫn quyết định ăn mặc thật giản dị, đi tẩy răng mà còn ăn diện lộng lẫy thì có khác gì tự khai "Tôi muốn cưa anh" không?
An Nhu mặc chiếc quần jean màu xanh biển, bên trong mặc chiếc áo lông màu đen tuyền. Cô nghĩ ngợi vài giây bèn mặc chiếc áo khoác đen chùng tới đầu gối vào. Lúc ngắm mình trong gương thì hơi có ý chê chiếc áo kia.
Nhưng khóe miệng cô vẫn từ từ cong lên.
An Nhu cởi áo khoác ra rồi về lại phòng trang điểm nhẹ, vài phút sau, An Nhu vào lại phòng giữ quần áo rồi mặc chiếc áo khoác đen kia lên. Cô quàng khăn màu đỏ sậm sọc vàng rồi đội chiếc mũ len cũng màu đen vào và đứng soi gương.
Cô nhìn mình trong gương chằm chằm một lúc mới tháo mũ ra.
… Vẫn còn sớm, hay là làm tóc đi.Lúc An Nhu đến cửa phòng khám đã là chuyện lúc 9 giờ hơn, phòng khám mới mở cửa chưa lâu nên bên trong vắng tanh không có lấy một người bệnh, chỉ có một y tá đứng cúi đầu trước quầy đón khách, không biết đang làm gì.
An Nhu đột nhiên thấy hơi căng thẳng, cô liếm liếm môi bước lên trước vài bước, chẳng mấy chốc y tá đã thấy cô, lúc cô ấy đang định mở miệng thì bị An Nhu giành lời: "Tôi là An Nhu, mấy hôm trước tôi có hẹn tẩy răng ở đây."
Y tá chỉ về phòng gần nhất cho cô: "Cô vào phòng kia là được ạ, bác sĩ Trần đã ở trong đó rồi."
An Nhu gật gật đầu, nhấc chân đi về phía đó.
Cửa phòng khám mở rất rộng.
An Nhu vừa nhìn vào đã thấy người đàn ông đang sắp xếp lại đồ dùng cạnh ghế nha khoa, anh khom lưng nhìn xuống phía dưới, y như lúc đầu mới gặp.
Điều khác biệt duy nhất là anh không đeo khẩu trang nên cô có thể nhìn rõ cả mặt anh, chỉ có tóc trên trán che khuất mất đôi mắt, từ góc độ này có thể thấy đôi môi hơi mím lại của anh và chiếc cằm đang chăng chặt.
Chẳng mấy chốc, dường như cảm nhận được có người nhìn mình nên anh ngẩng đầu lên, An Nhu còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh thì anh đã cúi đầu mau chóng đeo khẩu trang vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!