Chương 34: Nhuộm đầu đôi

An Nhu sụp mí mắt nhìn thoáng qua.

[《 Anh chàng dịu dàng 》được rất nhiều bạn đọc yêu mến, nhưng dựa theo đại cương lúc trước của cô thì có lẽ là chưa đến nửa năm nữa đã kết thúc rồi, đề nghị cô thêm chút nội dung, hơn nữa sau khi nam nữ chính yêu đương thì cần có thời gian giảm xóc để chuyển biến tính cách, nếu không thì đột ngột quá.]

[ Nếu cô cảm thấy vừa phải biên kịch vừa phải vẽ hơi quá sức thì tôi có thể tìm biên kịch giúp cô.]

An Nhu đọc đến đây thì hơi khựng lại, cô do dự một lát mới đáp: Được rồi, để bao giờ tôi sửa lại sau. Về chuyện biên kịch thì không cần đâu, tôi không cảm thấy quá sức, cảm ơn biên tập.

Cô muốn tự mình hoàn thành bộ tác phẩm này.

Biên tập: Được rồi.

Biên tập: Cô đã vẽ xong chương 21 chưa?

Nhĩ Đông An An: Gần xong rồi, để mai tôi gửi.

An Nhu cất điện thoại vào túi rồi bước vào phòng khám. Bên trong khá đông người, An Nhu cũng lười tìm chỗ ngồi bèn đứng luôn ở trong góc.

Ở đó có một chiếc kính trang trí, cô hơi liếc gương, nhìn mái tóc đã dài đến trước ngực của mình. Mái tóc màu trà vốn được nhuộm nhìn lạc quẻ với tóc mới mọc, trông hơi xấu.

An Nhu cau mày.

Mai nộp bản thảo xong thì nhuộm tóc luôn đi… Cô nghĩ.

Lục tục có người rời khỏi phòng khám. An Nhu mới tìm được chỗ ngồi thì Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng, cô lập tức đứng dậy đến chỗ anh.

Cô nắm tay Trần Bạch Phồn bước ra ngoài, thấy mãi mà anh không nói gì bèn ngoảnh lại: "Anh sao thế?"

"Vui đến nỗi không nói thành lời." Trần Bạch Phồn nghiêm túc nói.

An Nhu: "…"

Thấy anh lúc nào cũng có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế thì An Nhu giơ tay bẹo má anh.

"Vui á?" Cô cố ý mạnh tay.

Trần Bạch Phồn nhếch miệng, anh nhịn không được bèn bật cười. Hai người là một cặp "đũa lệch" nên khi nói chuyện thì anh phải hơi cúi người xuống: "Em có thể bẹo nhẹ chút không?"

"…"

An Nhu buông lỏng tay, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô nghĩ ngợi một lát rồi thuận miệng nói: "Tốc độ vẽ của em tốt hơn rồi nên cũng đã điều chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi và làm việc, sau này em đều đến ăn cơm trưa với anh."

"Mấy tháng này em phải nhận nhiều bản thảo thế hả?" Trần Bạch Phồn hỏi.

An Nhu nghe vậy thì chột dạ gật gật đầu: "Ừm, em muốn kiếm thêm chút tiền."

Trần Bạch Phồn nhịn không được bèn dặn: "Vậy thì cũng phải lượng sức chứ, cả ngày em cứ ru rú trong phòng rồi ngồi lì đó vẽ tranh, không sợ ngâm ra thành bệnh à?"

An Nhu phản bác: "Anh cũng ru rú trong cái phòng nhỏ, đứng lì ra đó chữa bệnh cho bệnh nhân còn gì."

"…" Trần Bạch Phồn không thể phản bác lại.

Anh hơi liếc cô rồi bày ra vẻ mặt vô cảm: "Vậy sao em không quan tâm anh chút đi."

An Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cô khó hiểu hỏi: "Anh muốn em quan tâm anh kiểu gì?"

"Em xoa giúp anh."

Đang đứng ngoài đường nên An Nhu hơi xấu hổ, nhưng cô vẫn thỏa hiệp giơ tay lên…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!