Ứng Thư Hà xấu hổ không biết phải làm gì, cô ấy lặng lẽ lùi về sau hai bước rồi nắm lấy chốt cửa, trong lúc Ứng Thư Hà còn đang tự hỏi xem có nên vờ như chưa từng thấy chuyện gì xảy ra mà chuồn êm không thì Trần Bạch Phồn đã đứng thẳng người lên. Anh hơi chớp mắt rồi tự nhiên cong môi nhìn về phía Ứng Thư Hà, hiền lành hỏi: "Bạn của An Nhu à? Em vào ngồi đi."
Ứng Thư Hà vội vàng xua xua tay: "Em chỉ đến lấy chút đồ rồi đi thôi."
An Nhu hồi thần lại, mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Bên ngoài đã tối rồi, để tớ đưa cậu về."
Trần Bạch Phồn nhìn giờ, nói: "Ăn xong hẵng đi."
Ứng Thư Hà cũng không biết phải từ chối ra sao đành gật đầu, sau đó ngồi lại xem TV với An Nhu ngoài phòng khách.
Trần Bạch Phồn nấu ăn trong bếp một mình.
An Nhu thường thường chú ý tới tình huống trong phòng bếp, trông cô có vẻ hơi lo lắng: "Nếu không cậu cứ ngồi đây nhé, tớ đi giúp anh ấy đã, ôi phiền chết mất, cậu nói xem tớ có nên đi học nấu ăn không…"
"Từ từ." Ứng Thư Hà giật cổ tay cô, "Chuyện của các cậu là sao hả?"
"Gì cơ?"
"Vừa nãy hai người suýt nữa đã," Ứng Thư Hà chỉ chỉ vào môi mình, "Cậu lừa tớ bao lâu rồi thế hả, đến nước này rồi mà tớ vẫn chưa biết! Nếu không phải hôm nay tớ gặp được cậu thì…"
An Nhu nghe thế thì im lặng vài giây, vẻ mặt cô rất vi diệu, dường như đến giờ mới ngộ ra: "Tớ mới yêu đương với anh ấy chưa tròn một ngày."
Ứng Thư Hà: "…"
An Nhu ngơ ngác nhìn vào khoảng không: "Không phải, anh ấy lạ lắm."
"…"
"Sao anh ấy cứ hành động như thể bọn tớ đã yêu đương từ lâu rồi ấy nhỉ…"
"… Cái quỷ gì cơ?"
Thật ra cũng không biết phải làm sao cả.
Đây hình như đều là lần đầu tiên hai người yêu đương mà, sao anh đã nhập vai xong xuôi rồi vậy?
Trong lúc An Nhu còn đang suy nghĩ xem từ bạn thành bạn gái thì phải làm gì, anh đã rất tự nhiên ôm cô, nắm tay cô,… cả hôn nữa rồi.
An Nhu gãi gãi đầu, cô nói ra những gì mình đang nghĩ: "Tớ cảm thấy anh ấy thuần thục cái việc yêu đương này quá."
Thuần thục.
Khóe miệng Ứng Thư Hà giật giật: "Bác sĩ Trần cũng đâu còn ít tuổi nữa."
"Nhưng anh ấy chưa yêu bao giờ mà."
"Có lẽ vì hai người quen nhau lâu rồi chăng, cũng chẳng có chỗ nào cần phải ma sát cả."
Tuy đúng là hai người đã quen từ lâu rồi, nhưng đã từng chưa gặp nhau tận mười mấy năm mà…
An Nhu buồn bực thở dài.
"Cậu sao thế?" Ứng Thư Hà hâm mộ nói, "Người mình thích cũng thích mình mà cậu còn thở dài, thật là muốn đánh quá."
"Chủ yếu là bây giờ ấy," An Nhu nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, "Tớ không biết phải ở chung với anh ấy ra sao cả, cảm giác nếu dùng cách khi là bạn thì không đúng lắm. Tớ chưa yêu đương bao giờ, cũng không biết người đang yêu có cảm nhận ra sao nữa… Tóm lại là không biết phải nói sao."
Không có kỳ giảm xóc, làm cô chẳng biết phải hành động ra sao nữa.
Ứng Thư Hà hứng thú nhìn cô, cô ấy an ủi: "Cậu nghĩ nhiều làm gì, yêu đương chứ có phải công việc đâu, cậu chỉ cần làm chính mình thôi, vui là được rồi, không cần vì yêu đương mà phải gắng gượng gì đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!