An Nhu nghe vậy thì sửng sốt, cô nhớ tới Lâm Vi mới nói chuyện với mình hồi nãy, có vẻ là Trần Bạch Phồn hoàn toàn không nhận ra anh ta rồi.
An Nhu ăn ngay nói thật: "Con trai cái người đến phòng khám làm ầm lên hôm nọ ấy."
Trần Bạch Phồn không ngờ lại nhận được đáp án này bèn cau mày: "Tên đó tìm em làm gì?"
"Hỏi xem vết thương của em thế nào rồi." An Nhu nghĩ ngợi một lát thì nói thêm, "Anh ta quen bạn em, đợt trước em đi tìm bạn có gặp anh ta một lần."
Trần Bạch Phồn ồ lên một tiếng, trông có vẻ không quan tâm lắm.
An Nhu cảm thấy có lẽ anh sẽ không hỏi nữa bèn tiếp tục cúi đầu cởi cúc áo.
Một chiếc, hai chiếc… Chiếc cuối cùng.
Trần Bạch Phồn lại mở miệng hỏi: "Em có nói cho anh ta biết là em có bạn trai không?"
An Nhu dừng một chút rồi lại vừa cởi cúc áo khoác vừa đáp, "… Em không nói chuyện với anh ta."
Cô sụp mí mắt, nghiêm túc gấp quần áo lại chỉnh tề rồi đặt ở túi bên cạnh. Trần Bạch Phồn nhìn An Nhu chằm chằm. Anh thấy cô ngước mắt lên rồi bưng ly uống nước, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
An Nhu nhìn Trần Bạch Phồn đang yên lặng thì buồn bực nói: "Anh mau ăn đi, lát nữa còn về nghỉ ngơi chút."
Trần Bạch Phồn liếc cô, anh quyết định hỏi lại lần nữa: "Em có nói cho anh ta biết em rất thích bạn trai em và bạn trai em cũng rất rất thích em không?"
"…" An Nhu cuối cùng cũng cảm thấy anh quái quái đâu đó, "Anh có ý gì thế?"
Trần Bạch Phồn không đáp lời, anh đứng dậy ngồi cạnh An Nhu, cứ thế im lặng chăm chú nhìn cô.
Không hiểu sao An Nhu lại cảm thấy hơi chột dạ: "… Anh muốn ngồi đây hả?"
Trần Bạch Phồn lập tức tựa lưng vào ghế, anh chỉ chỉ vào chỗ trái tim mình: "Em chạm vào đây này."
An Nhu hơi chạm ngón trỏ vào đó: "Sao thế?"
Gần như cùng lúc đó, anh giật nảy mình rồi trầm giọng nói: "Đau quá."
"…"
"…"
An Nhu cạn lời giật tay về: "Ăn cơm đi."
Trần Bạch Phồn không nói gì nữa mà ngồi về chỗ cũ.
Một lát sau, An Nhu sụp mí mắt, cô từ từ giải thích: "Vốn dĩ em không có thiện cảm gì với anh ta hết, hơn nữa bên đồn công an cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, quan hệ của em và anh ta cũng chỉ dừng lại ở mức người xa lạ thôi, sau này sẽ không gặp lại nên không cần phải để ý làm gì."
Trần Bạch Phồn ngước mắt, anh thấy cô có vẻ hơi bất an thì khẽ cười, đề nghị: "Sau này em không cần giải thích nhiều vậy với anh đâu."
An Nhu tò mò nhìn anh: "Hả?"
Trần Bạch Phồn gắp miếng thịt bỏ vào bát cô, anh cong môi nói: "Em chỉ cần nói thẳng một câu "Em siêu thích bạn trai em" là đủ rồi."
An Nhu: "…"
Cô cắn cắn môi rồi yên lặng cúi đầu ăn cơm.
"Sau này mỗi buổi trưa em đều đi ăn với anh à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!