Chương 24: Vì thích em

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên giữa đêm khuya nghe hết sức đáng sợ.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng duy nhất phát ra từ căn phòng sau lưng An Nhu.

Bóng tối và nỗi sợ lập tức bao trùm cả người cô.

An Nhu đột nhiên nhớ ra, vì lúc đó đang rất bức bối nên ngay cả cửa cô cũng không nhớ đóng lại.

Tim cô đập thình thịch, An Nhu bước nhẹ đến chỗ huyền quan nhìn ra bên ngoài.

… Không có ai.

Chuông cửa cùng ngừng theo tiếng vang.

Ban đêm bỗng dưng lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng thở dốc của người đứng ngoài cũng vang lên rất rõ.

Cô cố thở nhẹ lại, duỗi tay định khóa cửa.

Tiếng "răng rắc" vọng lên rất rõ ràng trong khoảng đêm tĩnh lặng.

An Nhu căng thẳng lùi về sau, đúng lúc đó có giọng nam khàn khàn vang lên từ ngoài cửa: "An Nhu, là anh."

Nghe được giọng anh thì An Nhu đang căng thẳng bèn thả lỏng lại, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó thì ngớ người ra, quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường.

1 giờ sáng.

An Nhu lập tức mở cửa rồi thò đầu ra ngoài. Cô chỉ cần liếc đã thấy Trần Bạch Phồn dựa vào cạnh cửa, anh vẫn đang mặc chiếc áo lông hồi chiều, tay ôm chiếc túi An Nhu đưa trông rất đáng thương.

An Nhu nhíu mày, cô gượng hỏi: "Anh làm gì thế hả."

Trần Bạch Phồn im lặng vài giây, nhịn không được bèn ho khan, sau đó anh sụp mí mắt nhìn cô rồi nói:

"Định dỗ em." Dường như anh bị lạnh rồi, môi hơi nhợt nhạt còn giọng nói thì khàn, "—— nhưng em tắt điện thoại."

An Nhu nghe vậy thì cắn môi, cô hơi khép cửa lại: "Không cần. Đừng đứng trước cửa nhà em nữa, em muốn ngủ."

Trần Bạch Phồn không cản cô, anh nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của An Nhu rồi ừ một tiếng: "Vậy em đừng khóc."

An Nhu không trả lời anh, cô duỗi tay đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa nghe tiếng vang ra từ bên ngoài.

Sao lại không nghe thấy gì vậy, mau mau về đi chứ.

Người này có bệnh à…

Bên ngoài chỉ có mười mấy độ, anh chỉ mặc mỗi áo lông thế cho ai xem.

Phiền chết mất.

An Nhu hoàn toàn không muốn quan tâm anh chút nào cả, cô nhấc chân vào phòng bếp uống nước, sau đó bèn vào phòng. An Nhu chui vào trong chăn, cô nhìn màn hình điện thoại đen sì, nghĩ đến những gì anh mới nói lúc nãy nhưng vẫn không khởi động máy.

Anh muốn làm gì vậy chứ…

An Nhu trở mình, vùi thân vào trong ổ chăn.

Nhưng cổ họng cô bị thứ gì đó chặn lại, nghèn nghẹn không chịu được. An Nhu lăn lộn mãi cũng không ngủ được bèn đứng lên, từ từ ra ngoài mở cửa.

Người đàn ông vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, anh lười nhác nhìn bức tranh mình đang cầm. Dường như không ngờ An Nhu sẽ ra ngoài nên anh sửng sốt đứng thẳng người lên.

An Nhu duỗi tay chạm vào tay anh, lạnh như sắp đóng băng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!