Chương 10: Em ở tầng nào vậy?

Thật sự là tốt hơn trước biết bao nhiêu… Anh còn chủ động cho cô số nữa.

An Nhu cong môi, ngoan ngoãn cập nhật thêm số điện thoại riêng của anh, đầu dây bên kia rất nhanh đã đồng ý lời mời của cô.

Trần Bạch Phồn gửi tin nhắn cho An Nhu.

—— Cảm thấy tốt nhất là nên nói một câu xin lỗi với em.

—— Lúc ấy anh nói thế để em nhận ra anh thôi, không có ý gì khác đâu.

Thấy thế thì An Nhu sửng sốt, cô nhịn không được bèn hỏi: Sao anh lại nhận ra em?

Mười mấy năm rồi, cô còn chẳng nhớ nổi tên anh nữa chứ đừng nói tới việc hiện tại cô chẳng giống hồi nhỏ chút nào.

Trần Bạch Phồn: Lúc trước mẹ cho anh xem ảnh chụp.

Trần Bạch Phồn: Lúc mẹ anh đi chơi ở Tứ Xuyên với bạn thì gặp dì An.

An Nhu lập tức hiểu ra, cô nghĩ đến những lời vừa nãy mình nói với Ứng Thư Hà thì đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn. Cơ mà nếu mẹ cô đã gửi ảnh của cô cho người khác thì sao không gửi ảnh của người kia cho cô chứ?

Cũng không nói với cô: Con nhìn này, nhóc hàng xóm mập mạp trước kia giờ đẹp trai thật.

Nếu thế thì cô sẽ không ngớ người ra trước mặt anh như thế… Còn giật mình đến nỗi không ngậm miệng được.

An Nhu cũng không biết nên nói gì, đành phải thuận miệng nói một câu: Trùng hợp thật đấy.

Người bên kia trả lời rất nhanh: Đúng thế.

Nói cái gì bây giờ. Trò chuyện thì thấy lúng túng… Nhưng mà không nói thì lại đau khổ vô cùng…

An Nhu rối rắm hồi lâu, lúc cô còn chưa biết phải nói gì thì Trần Bạch Phồn đột nhiên nhắc tới một chuyện.

—— Có phải em muốn đi mua xe không?

An Nhu sửng sốt hỏi: Sao anh biết?

Sau khi nhắn tin An Nhu đột nhiên nhớ tới việc hình như mẹ An có đề cập tới chuyện tìm anh trai hàng xóm đi mua xe với cô…

Cô đã từ chối rồi mà, sao lại vẫn tìm người ta thế chứ!

Nhưng mà.

… May mà mẹ tìm người ta.

An Nhu: Mẹ em nói hả?

Trần Bạch Phồn: Ừ, để anh đi mua với em.

Trần Bạch Phồn: Con gái ở nơi khác một mình.

Trần Bạch Phồn: Em thấy bao giờ rảnh, để anh còn đổi lịch với đồng nghiệp nữa.

Nhìn thấy đoạn thoại này, An Nhu nhịn không được mà nhảy từ đệm mềm lên giường lăn lộn mấy vòng, cô vùi mặt vào gối đầu không ngừng cười khúc khích

Trời ơi…

Mẹ cô ném cho cô một cái bánh có nhân!

Sau khi đã bình tĩnh lại rồi, An Nhu cầm điện thoại nhưng lại kích động đến nỗi không gõ nổi chữ. Còn Trần Bạch Phồn bên kia thấy cô mãi không trả lời nên cho rằng cô đang tìm cách từ chối bèn chủ động nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!