Ta yếu ớt nằm trên giường, cố gắng nhấc cổ lên, tựa mặt lên bàn tay hắn.
"Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn bánh ngọt."
Ngón tay hắn khẽ run, đặt bát thuốc xuống:
"Hoàng thượng, nàng không thể ăn bánh ngọt, uống thuốc mới có thể khỏi."
Ta ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn hắn:
"Ta sẽ không khỏi đâu, nhị tỷ đã đến gặp ta, tỷ ấy cũng không dám dối ta. Ta sắp c.h.ế. t rồi, Lý Huyền Ca."
Hắn cúi xuống nhìn ta, gật đầu:
"Phải, nàng sắp c.h.ế. t rồi." Hắn cũng bật cười, cười mà nước mắt tuôn trào.
Ta đưa tay ra, lau đi nước mắt hắn:
"Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi. Chàng nói xem, nó có thể trở thành một vị hoàng đế tốt không?"
Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, cúi đầu nhẹ nhàng, áp tay ta vào má hắn:
"Nàng đi một bước, tính đến mười bước, đến cả chuyện sau khi mất cũng phải tính sao?"
Hắn thật tốt.
Hắn thực sự rất tốt.
Hắn biết tay ta mệt mỏi, không còn sức.
Ta không nỡ rời tay khỏi gương mặt hắn, từ từ rút tay về, nằm xuống.
"Lý Huyền Ca, Minh Cẩn sắp làm hoàng đế rồi, nàng mới 52 tuổi. Ta vốn định để nàng theo ta xuống mồ, nhưng giờ ta không muốn nữa."
Ta đưa tay, gõ xuống tấm ván bên giường:
"Trong ngăn bí mật bên giường, có chiếu chỉ ta để lại để chàng đi theo ta xuống mồ. Chàng lấy nó ra, đốt nó đi."
Lý Huyền Ca làm theo lời ta, lấy chiếu chỉ đã chuẩn bị vài tháng trước, đọc kỹ từ đầu đến cuối:
"Hoàng thượng, năm đó chiếu chỉ phong hậu, viết vội vàng cẩu thả, nay chiếu chỉ tuẫn táng lại tinh tế và trau chuốt."
Ta quay đầu, cười khổ, nước mắt chảy dài:
"Chiếu phong hậu, ta viết tùy tiện, chàng cũng vui lòng nhận. Cái này nếu không viết kỹ, ta sợ chàng sẽ vừa trách ta nhẫn tâm, vừa trách ta vô tình."
Lý Huyền Ca chậm rãi gấp chiếu chỉ lại:
"Hoàng thượng từng viết thứ còn tệ hơn, chính là lá thư cầu xin, nịnh nọt ấy."
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, nụ cười thoáng trên môi, từng chữ một đọc ra:
"Phu quân, sao có thể nghe lời đồn mà giáng họa đến thiếp? Từ khi chia xa, sớm tối mong nhớ, ăn ngủ không yên, thân thể héo hon, đừng nói gì đến việc bị Thôi Tống khinh nhục, tất cả đều là bất đắc dĩ. Nay thiếp đã tạo thế ở kinh thành vì chàng, mong chàng sớm trở về."
Hắn đọc xong toàn bộ, quay đầu nhìn ta:
"Không có một chữ nào là thật."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên bật cười, cười đến khô khốc, cạn kiệt sức lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!