Chương 19: (Vô Đề)

Ta hờ hững cúi mắt nhìn nàng, giọng điệu cũng lạnh lùng:

"Tứ muội, ngươi nói vậy, chẳng lẽ là trách ta không nên nhận nuôi ngươi sao? Ta lẽ ra phải để ngươi tiếp tục lang thang ăn xin dưới chân chùa Bạch Vân, chứ không phải đứng ở đây trách móc trời đất như bây giờ."

Minh Tá Đông chăm chú nhìn vào mắt ta, giọng đầy hàn ý:

"Ta trách, là trách vì ta không có cha mẹ như ngươi, là trách vì ta không có tài năng như ngươi, là trách vì ta không có tình yêu như ngươi... Nhưng ta không hối hận về bản thân mình, ta đã làm hết sức rồi!"

Hồng Trần Vô Định

Nàng bất chợt bật cười nhỏ, trong mắt ngấn lệ, thần thái trở nên điên loạn:

"Tam tỷ, ngươi cũng lừa ta phải không?"

"May là ta không tin lời ngươi nói vớ vẩn, không chọn cái gì mà Thừa tướng Thôi Tống, mà là chọn Lý Huyền Ca. Ta đã dâng bản đồ mật đạo hoàng cung cho hắn rồi. Khi hắn dẫn binh vào cung, nhất định sẽ phong ta làm hậu!"

Ta nhìn ra xa.

Phía cuối tường thành cao cao, loáng thoáng có những đốm lửa đang dần kéo dài thành một hàng.

Lý Huyền Ca sắp tới rồi.

Ta và Minh Tá Đông nhìn nhau, nhếch môi, cười khổ một tiếng:

"Ngươi đã không chọn Thôi Tống, nên ngươi không biết ngươi đã bỏ lỡ điều gì."

Nàng hạ đầu xuống cười nhạt, như thể vô tình.

Ta liếc mắt nhìn xuống tay áo bên phải của nàng, giọng điệu thản nhiên:

"Nếu giờ ngươi có thể buông thứ đang nắm trong tay ra, ta sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi."

Nàng sững sờ nhìn ta, như thể nhìn thấy ma quỷ, sắc mặt trắng bệch, môi dưới khẽ run:

"Ngươi… ngươi có thể biết trước, ngươi còn biết trước cả chuyện này, chẳng lẽ là…"

Nàng không dám tin, cúi đầu suy nghĩ, hàm răng va vào nhau, sắc mặt càng thêm méo mó dữ tợn:

Ta không tin!

Nàng bất ngờ giơ d.a. o găm lên, lao thẳng về phía ta.

Ta đang định lùi lại thì phía sau có một mũi tên xé gió bay tới, cắm thẳng vào n.g.ự. c nàng.

Cánh tay nàng ngừng lại giữa không trung, chân đứng không vững.

Ta nắm lấy cây trâm phượng vàng từ tóc nàng, dùng hết sức cắm sâu vào cổ họng nàng, để mặc dòng m.á. u ấm b.ắ. n lên mặt, lâu thật lâu không chịu buông tay.

Cho đến khi Tứ muội đổ gục vào lòng ta.

Nàng đặt cằm lên vai ta, đầu nghiêng tựa bên tai, giọng nói yếu ớt thoát ra:

"Tỷ tỷ… ta rốt cuộc… đã bỏ lỡ điều gì?"

Ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:

"Mẫu thân ngươi, cả đời này người rất yêu ngươi."

Trong màn đêm mờ mịt, Minh Tá Đông khó nhọc quay đầu lại, mở to mắt nhìn ta, nước mắt lăn dài không ngừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!