Chương 15: (Vô Đề)

Ta không để ý đến sắc mặt của hắn, tự mình nói tiếp:

"Tỷ phu, nếu ngài cứ giằng co với Triệu Triết, giang sơn này sẽ là của Dương gia hoặc Lý gia. Ngài không muốn chọn Triệu Triết, vậy hãy chọn ta, ta có sự hậu thuẫn của Thịnh Quốc Công phủ…"

Chưa kịp nói hết câu, sắc mặt Triệu Minh Thừa đã đầy tức giận, lập tức lớn tiếng ngắt lời:

"Đủ rồi, Ngươi thật hoang tưởng. Cho dù không có Triệu Triết, vẫn còn tông thất, đâu phải đã hết người. Còn về Thịnh Quốc Công, cái gọi là nghĩa nữ, thì có chút giá trị gì? Ngươi về đi."

Ta đã biết trước sẽ như vậy.

Ta không giỏi thuyết phục người khác bằng cách trực tiếp.

"Vậy ta nói xem, nếu ngài không chọn ta thì sẽ thế nào nhé. Ngài không chọn ta, là muốn ép Triệu Triết sớm lập người kế vị để đổi lấy sự ủng hộ của ngài. Vậy nên ngài phải chờ, chờ đến khi Triệu Triết không còn đường lui, hắn sẽ phải tìm đến ngài."

Sắc mặt Triệu Minh Thừa vẫn điềm nhiên.

Ta ngước lên nhìn hắn, thở dài và lắc đầu:

"Vậy thì ngài sẽ không đợi được nữa đâu. Chỉ cần ta bước ra khỏi đây, Triệu Triết sẽ biết rằng quân đội ở Yên Lăng đã được điều động. Phong địa của ngài, binh mã của ngài, mang danh nghĩa của ngài mà tiến công kinh thành.

Ngài nói xem, nếu ngài là Triệu Triết, liệu ngài có tin rằng chỉ cần một đạo thánh chỉ của hắn là xong chuyện?

"Triệu Minh Thừa cau mày chặt lại:"Không có thủ dụ của ta, Yên Lăng làm sao có thể điều quân đến kinh thành?

"Ta không đáp, giọng nói vẫn không vội vàng:"Ngài bị nhốt trong ngục nên không rõ, chỉ vài ngày nữa Thịnh Quốc Công sẽ đến, Lý Huyền Ca cũng sẽ đến trong tháng này... nhưng quân đội Yên Lăng xuất phát muộn, đến lúc tới kinh thành thì tân hoàng đã đăng cơ. Thật tiếc, một chuyến đi vô ích, lại còn mất mạng.

Triệu Minh Thừa chợt hiểu ra:

"Là Minh Vọng Xuân! Nữ nhân này, nàng ta lần này lại... Ngươi nói gì mà thuyết phục được nàng ta vậy?!"

"Ta chỉ nói rằng như vậy có thể cứu ngài."

Ta cười, nhìn hắn,

"Ta cũng đâu có nói dối, giờ thực sự có thể cứu ngài rồi đấy."

Triệu Minh Thừa cứng họng một lúc, lạnh lùng nhìn ta:

"Cho dù ta đồng ý, ai lại đồng ý để ngươi, một nữ nhân không phải người nhà họ Triệu, làm hoàng đế?"

"Ai bảo ta không phải người nhà họ Triệu?"

Ta lấy ra chiếc khóa ngọc mà Thôi Quý phi để lại,

"Ngài xem, trông ta có giống công chúa thất lạc trong dân gian không?"

Ánh mắt Triệu Minh Thừa hơi híp lại, đưa tay định cầm, nhưng ta lùi về sau né tránh.

"Nói đến điều này, ý tưởng này là do Thịnh Quốc Công nghĩ ra đấy. Chuyện thân phận của Triệu gia chẳng phải đã có rồi sao?"

Ta vừa nói, tay vừa vuốt ve chiếc khóa ngọc.

"Tỷ phu, năm đó khi công chúa bị thủy táng, những người có mặt gồm tiên đế, tiên hoàng hậu, Thôi Quý phi, Thôi Tống đều đã qua đời, chỉ còn lại ngài và Thịnh Quốc Công."

Ta ngước nhìn hắn.

"Tỷ phu, giờ ta là góa phụ, không chồng không con. Ta chỉ mong được một đời làm hoàng đế, còn ngài chỉ mong tông thất không rơi vào tay người ngoài. Vậy thỏa thuận này thế nào? Ngày mai ta sẽ đăng cơ, để lại một đạo thánh chỉ cho ngài, sau này ngài sẽ chỉ định hậu duệ tông thất kế vị.

Khi ta qua đời, ngai vàng sẽ được trả lại cho nhà họ Triệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!