Dương Hằng từ từ rút ra một thanh kiếm dài, mũi kiếm chỉ thẳng vào ta:
"Ngươi càng nói, càng làm nhục ta!"
Ta không dám tin:
"Ngươi muốn g.i.ế. c ta sao?"
Dương Hằng lạnh lùng đẩy mũi kiếm tới gần ta, nhưng khi sắp chạm đến, cổ tay nàng bỗng bị bẻ ngược ra ngoài, buộc phải thả rơi kiếm.
Bên ngoài, những thị vệ đã bị các cao thủ ta cài vào Thôi phủ âm thầm trừ khử.
Ta nhìn đám người của mình từ cửa sổ nhảy vào, nhanh chóng khống chế Dương Hằng và người của nàng.
"Ngươi cử người theo dõi ta sao?"
Dương Hằng ôm lấy bụng, lùi về góc phòng, làm đổ chiếc bình hoa trên kệ.
"Ngươi có thể không tin, ta cử người theo ngươi là để bảo vệ ngươi."
Ta nhặt thanh kiếm nàng vừa làm rơi.
"Vì vậy, ta đối tốt với ngươi cũng vô ích, vì ngươi chỉ cần nam nhân đó. Ngươi kết thân với ta chỉ với điều kiện người đó phải luôn yêu ngươi, và ta không được đe dọa đến…gọi là gì nhỉ, tình yêu của ngươi?"
Sắc mặt Dương Hằng tái nhợt, nàng quay người bám vào tường để thoát thân, cố gắng né thanh kiếm của ta.
"Minh Vấn Thu! Đừng giả vờ nữa, nếu ngươi thật lòng đối tốt với ta, thì hãy tránh xa Thôi Tống!" Nàng mím chặt môi, ngẩng cao cằm, giọng nói cao vút, đầy cay nghiệt,
"Không lạ gì khi tỷ muội ngươi chẳng ai thân thiết với ngươi, và không lạ gì Lý Huyền Ca bỏ rơi ngươi mà chạy!"
Ánh nến chập chờn, ánh kiếm lóe lên trong phòng.
"Ta ghét nhất là nghe kẻ khác nói về tỷ tỷ của ta."
Dương Hằng vội tránh, ngã ngồi xuống chân tường, nhắm chặt mắt, cả người run rẩy.
"Nếu ngươi g.i.ế. c ta, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Thôi Tống đã cho ngươi uống thứ bùa mê nào vậy?"
Nàng lấy tay ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi, giọng nói khẽ run:
Hồng Trần Vô Định
"Ngươi không hiểu gì cả. Ta và Thôi Tống là một gia đình! Dù ta và cha ta có chết, tất cả những gì ta có cũng chỉ có thể để lại cho hắn, cho hắn và đứa con của ta, chứ không thể để cho hắn và nữ nhân khác! Ngươi sẽ hiểu khi ngươi có chồng…"
Ta nắm chặt chuôi kiếm, thở gấp, chăm chú nhìn nàng, rồi từ từ buông kiếm xuống.
"Ta sẽ không g.i.ế. c ngươi."
Những lời nàng nói, ta lại thực sự hiểu ra.
Cha không quan trọng bằng chồng, chồng không quan trọng bằng con. Ta đã hiểu.
Ta sai người gọi Thôi Tống đến, cầm thanh kiếm trong tay, nhắm mắt lại, cắt một đường.
Xoẹt… đau thật.
Dương Hằng hoảng hốt: Ngươi định làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!