Chương 11: (Vô Đề)

Thôi Tống day trán, thở dài:

"Đúng là có chút kỳ lạ, nhưng nếu làm lớn chuyện thì cũng có thể dùng được."

Mười lăm năm trước, khi tiểu công chúa ra đời, không có hơi thở, cũng không có nhịp tim, nhưng cơ thể vẫn ấm áp, không lạnh. Hoàng đế suốt đêm mời khắp thái y viện đến, nhưng không ai có cách cứu chữa.

Khi đó, Thôi quý phi được sủng ái tột bậc, không tin rằng tiểu công chúa đã chết, cứ ôm đứa bé ba đêm liền, nhưng công chúa mắt vẫn nhắm chặt, không khóc.

Đến ngày thứ tư, hoàng đế kiên quyết muốn hạ táng, Thôi quý phi khẩn cầu xin cho công chúa được thủy táng.

Một chiếc gáo làm bằng gỗ đàn hương đựng đứa bé, dưới đáy khoét một lỗ nhỏ để nước vào từ từ, thả trôi trên dòng sông rộng, dần dần chìm xuống.

"Thủy táng công chúa là bí mật trong hoàng cung, nhưng khi đó cũng có vài người có mặt, gồm hoàng đế, hoàng hậu, Hiền vương, Thịnh Quốc công, đường tỷ của ta và ta đều tận mắt chứng kiến —" Thôi Tống hơi nheo mắt như đang nhớ lại,

"chỉ nửa ngày, tiểu công chúa đã chìm xuống, không thể nào còn sống. Thịnh Quốc công muốn nâng đỡ nhi tử của Dương Hằng, đúng là mơ tưởng viển vông…"

Ta cúi đầu thêm trà:

"Ta lại thấy Thịnh Quốc công thật sáng tạo."

Thôi Tống nghiêng đầu, nhìn ta một cách hờ hững, đột ngột đặt tay lên mu bàn tay ta:

"Lý Huyền Ca bỏ đi mà lại không đưa ngươi theo?"

Ta hơi nhíu mày, rút tay lại.

Không may, nước trà nóng rơi lên tay hắn.

Thôi Tống đứng dậy, im lặng nhìn ta, tay giữ lấy mu bàn tay bị bỏng.

Ta nhẹ giọng xin lỗi:

"Đại nhân, ngài vừa nhắc đến chuyện khiến ta đau lòng."

13

Tiếng trống tre vang lên vào lúc canh năm, tiếng chiêng đồng nối tiếp vang lên rồi đột nhiên rơi xuống đất, tạo thành âm thanh vang vọng dồn dập.

Ta khoác chiếc áo ngoài, mở cửa bước ra.

Bầu trời trên Thôi phủ, đỏ và sáng hơn bầu trời ở kinh thành.

Đông cung điều quân bao vây Thôi phủ chặt chẽ.

Thái tử Triệu Triết đích danh muốn gặp ta, còn gửi tặng ta một món quà.

Ta mở ra xem, con vẹt đỏ vỗ cánh bay ra, vòng qua vài khúc rồi bay vào viện của ta.

"Vẹt đỏ, một trống một mái, thay nhau bay vào cung dò thám."

Triệu Triết nhìn cảnh đó, giơ tay ra hiệu cho người đi theo dõi.

"Minh Tam cô nương, đặt giống bùa của Tây Nam vào con vẹt, không thấy lãng phí sao?"

Bùa chiêu nam vốn là loại bùa hại của *vu nữ miền Tây Nam, người bị dính bùa sẽ phải tìm gặp vu nữ mỗi ngày, thường dùng cho tình nhân không yên phận.

(*vu nữ: người thực hiện nghi lễ tâm linh)

"Dùng để dò thám liên quan đến tính mạng, sao có thể gọi là lãng phí?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!