Chương 10: (Vô Đề)

Đêm tối như mực, ta nghe thấy âm thanh bất thường, liền rời giường, đi ngang qua Thôi Tống đang ngủ say, tiến tới mở cửa sổ.

Một bóng đen nhỏ thoáng qua, lướt nhẹ.

Chú vẹt đậu vững vàng trên giá, bóng nó lay động in trên cửa sổ.

Ta đang định quay lại thì giữa đêm khuya, chú vẹt đột nhiên kêu lên ngắn gọn và dồn dập: Nghịch tử!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.

Chú vẹt tiếp tục kêu: Di tử!

Ta đứng không vững, lùi lại hai bước.

Qua đôi mắt đỏ của con vẹt, dường như ta có thể thấy nó đã bay qua thành đô đen kịt, bay vào hành lang cung điện, đáp xuống chiếc giá trước cửa sổ.

Dưới ánh đèn, bóng chú vẹt đổ dài lên tấm màn Vạn Thọ, bị kéo thành một đường mỏng, nhưng không ai để ý.

Vì trên tấm màn ấy hiện lên hai cái bóng người mờ mờ, một người nâng cằm người kia, một người đổ gì đó vào miệng người kia.

Trong bóng tối, có đôi tay từ phía sau ôm lấy vai ta.

Ta choáng váng, không biết mình đang ở đâu, vội cắn tay mình, không dám kêu lên.

Hồng Trần Vô Định

Là ta, đừng sợ.

Thôi Tống cũng đã tỉnh dậy.

Hắn vẫn giữ lấy vai ta, nhìn ra cửa sổ mở, rồi lại nhìn chú vẹt đỏ m.á. u kia.

"Nghịch tử… di tử… không biết học được từ đâu…"

Thôi Tống không chút biểu cảm nhắc lại, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Ta cũng bình tĩnh trở lại.

Thái tử đã hành động rồi.

Ngày hoán đổi ngai vàng không còn xa nữa.

12

Buổi sáng sớm, vào giờ mão, cổng thành vừa mở, người qua lại thưa thớt.

Ta tiễn Lý Huyền Ca cải trang rời khỏi kinh thành.

"Ngươi hãy cẩn thận khi đi một mình."

Ta lấy ra một lá bùa bình an, đặt vào tay hắn:

"Lần này không biết khi nào mới gặp lại, ta thêu một lá bùa bình an cho ngươi, ngươi cũng để lại tín vật cho ta nhé."

Lý Huyền Ca nhìn sâu vào mắt ta, rồi nắm chặt lá bùa trong tay:

"Vấn Thu, tình hình kinh thành hiểm nguy, nàng hãy đi với ta về Bắc Cương! Nếu ta trở thành hoàng đế, sẽ phong nàng làm hoàng hậu."

Ta kiên quyết từ chối:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!