Ánh trăng như nước, ta mài mực, giọng không nhanh không chậm:
"Còn những ai ở lại, nay Thôi Tống đã chết, nếu Lý gia lên ngôi, ta sẽ là cung phi; nếu Dương gia lên ngôi, ta sẽ là nghĩa công chúa; nếu Thái tử hoặc Hiền Vương lên ngôi, ta cũng là tẩu muội của họ."
Ta chậm rãi ngẩng đầu, từng người nhìn họ:
"Ai muốn theo ta, Minh Vấn Thu, từ nay đừng gọi ta là phu nhân nữa, mà phải gọi là chủ tử, ai muốn một chỗ đứng trong thời loạn thì hãy để lại tên tuổi, quê quán, gia quyến trên tờ giấy này. Một ngày nào đó, chỉ cần ta còn sống, sống thì luận công ban thưởng, chết thì truy ân cho gia đình!"
Chẳng bao lâu, có người đầu tiên bước ra, viết tên mình lên giấy. Hàng người bắt đầu nhộn nhịp, lần lượt truyền tay bút để ghi danh.
Trong góc sân, vẫn có bốn, năm người do dự, vẻ mặt lưỡng lự.
Ta vào nhà lấy ra ít đồ, đưa cho họ:
"Ở đây là chút bạc vụn, các ngươi chia nhau rồi xuống núi đi. Các ngươi không muốn đi Bắc Cương, cũng không muốn theo ta, chắc hẳn là nhớ đến người thân trong nhà rồi, vậy hãy đi đi."
Không nhất thiết phải hy sinh gia đình để lập công danh sự nghiệp.
Vài người nhận lấy bạc, cúi đầu cảm ơn ta liên hồi rồi xuống núi.
Nhưng có một người khác hẳn.
"Hạ thần vừa muốn lấy bạc, lại muốn ghi danh, có được không?"
Ta đánh giá hắn.
Áo vải thô sơ, tướng mạo bình thường, giọng trầm ổn.
Ta nhớ hắn, chính là người đã đá thanh kiếm của Dương Hằng khi nàng ấy định giết ta.
"Ngươi tên gì?"
"Lý Mục."
Mẫu thân Lý Mục bị bệnh, hắn là người con hiếu thảo, muốn về thăm mẹ nhưng không có tiền chữa bệnh. Chỉ cần ta chịu đưa bạc, hắn sẽ ở lại đi theo ta.
"Được thì được, nhưng như vậy không công bằng." Ta chỉ về phía những người đang ghi danh, "Ta đã cho ngươi bạc, họ sẽ không phục, ngươi tính thế nào?"
Lý Mục nói có lý, quay đầu định xuống núi.
Ta gọi hắn lại:
"Trừ phi ngươi giúp ta làm một việc, hoàn thành rồi thì tự nhiên sẽ được thưởng."
Ba ngày sau, Lý Mục dắt một xe cỏ khô đến cổng viện của ta.
Ta vạch mấy lớp cỏ ra.
Minh Vọng Xuân ẩn trong đống cỏ, mặc áo vải thô, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ hoe nhìn ta.
"Vấn Thu, đúng là muội thật sao."
Ta giúp nàng lấy đi vài cọng cỏ khô trên tóc:
"Hiền Vương phi, ta cũng biết là tỷ, tỷ đã trao hổ phù Ngự Lâm quân cho Triệu Triết."
Nhớ lại trước đó Thái tử nói không giết ta là vì nể mặt ba người tỷ muội chúng ta, ta liền biết rằng đại tỷ đã phạm sai lầm lớn, không ngờ đó lại là sai lầm này.
"Hắn lấy Minh Văn Hạ ra đổi, ta buộc lòng phải làm vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!