Chương 7: (Vô Đề)

12

Buổi sáng sớm, vào giờ mão, cổng thành vừa mở, người qua lại thưa thớt.

Ta tiễn Lý Huyền Ca cải trang rời khỏi kinh thành.

"Ngươi hãy cẩn thận khi đi một mình."

Ta lấy ra một lá bùa bình an, đặt vào tay hắn:

"Lần này không biết khi nào mới gặp lại, ta thêu một lá bùa bình an cho ngươi, ngươi cũng để lại tín vật cho ta nhé."

Lý Huyền Ca nhìn sâu vào mắt ta, rồi nắm chặt lá bùa trong tay:

"Vấn Thu, tình hình kinh thành hiểm nguy, nàng hãy đi với ta về Bắc Cương! Nếu ta trở thành hoàng đế, sẽ phong nàng làm hoàng hậu."

Ta kiên quyết từ chối: "Không được, ta không thể đi. Gia đình ta đều ở kinh thành, gia đình ngươi cũng ở kinh thành."

Hắn hơi mím môi, thở dài, cúi xuống nhìn lại mình:

"Trên người ta chẳng có gì để lại làm tín vật."

"Ngươi có."

Ta nhẹ kéo tay áo hắn.

"Huyền Ca, khi phụ thân ngươi đem ngựa từ Bắc Cương về mừng thọ, đội ngựa đi xa ngàn dặm, rầm rộ đông đúc. Ta đoán những người đó vẫn còn ẩn nấp quanh ngoại ô kinh thành, chưa rút đi. Hãy để lại lệnh bài cho ta phòng thân."

Lý Huyền Ca sững người: "Vậy ta trở về một mình sao?"

"Ngươi nhất định phải cẩn thận."

Lý Huyền Ca ngước lên, lặng lẽ nhìn ta, do dự một lúc, rồi cẩn thận cất lá bùa vào ngực, lấy ra lệnh bài của nhà họ Lý đưa cho ta:

"Cũng chỉ có một ngàn người, đều giao cho nàng."

Hắn ôm ta vào lòng:

"Minh Vấn Thu, chờ ta trở về. Nếu có ai muốn giết nàng, nàng hãy để hắn tìm đến ta, ta sẽ chuộc người."

Bàn tay ta khẽ động, nhẹ nhàng ôm lại hắn:

"Ngươi sẽ bình an."

Khi quay về phủ, trong viện của Dương Hằng hiếm khi náo nhiệt, nghe nói Thôi Tống đang vào gặp nàng.

Ta định về nghỉ ngơi, nhưng cảm thấy có điều không ổn.

Ta quyết định xông vào viện của Dương Hằng, đẩy qua đám người hầu, thấy Thôi Tống đang đút thuốc cho nàng, liền tiến tới, một tay hất tung bát thuốc, vỡ nát.

Sắc mặt Thôi Tống thoáng biến đổi.

Dương Hằng chống tay trên giường, nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang trống rỗng.

Thôi Tống đứng dậy, ra lệnh dọn dẹp, rồi liếc nhìn ta một lần nữa trước khi quay người rời đi.

Dương Hằng đã nằm xuống.

"A Hằng, tỷ nên báo việc này cho Thịnh Quốc công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!