Ta đứng bên ngoài một lúc lâu, quay lưng lại, tựa vào cửa, nhẹ nhàng nói chuyện với hắn:
"Lý Huyền Ca, Hiền vương đã đi rồi, ông ấy nói ông ấy già rồi. Chàng biết không? Ta cũng đã ba mươi chín tuổi, chẳng còn thêm mười năm nào để lãng phí cùng chàng nữa."
Ta ngẩng đầu, nhìn trăng khuyết vàng nhạt, thở dài một hơi:
"Ta đã giết phụ thân chàng, là ông ta ép chết mẫu thân ta trước. Ta luôn công tư phân minh, ân oán rõ ràng, chưa từng đổ lỗi lên chàng. Nếu chàng không muốn sống trong cung nữa, ta sẽ thả chàng đi."
Cửa điện đột nhiên mở ra, ta ngã vào lòng Lý Huyền Ca.
Ta ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau.
Hắn dùng một tay ôm lấy eo ta, lạnh lùng nhìn ta, trong mắt đầy oán hận:
"Minh Vấn Thu, nàng còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Năm xưa nàng muốn lệnh bài, rồi đến ngôi vị hoàng đế, binh quyền Bắc Cương, mạng sống của phụ thân ta, nàng còn muốn gì nữa? Nói đi."
Ban đầu hắn chất vấn trong bình tĩnh, nhưng dần dần cảm xúc bùng lên, đôi mắt hắn trào ra nước mắt, toàn thân không kìm được mà run rẩy. Hắn cắn chặt môi, ôm chặt lấy ta, vùi đầu vào cổ ta.
Giọng nói hắn hạ xuống rất nhẹ, có chút nghẹn ngào:
"Nàng nói xem, ta còn gì có thể cho nàng nữa không?"
Tim ta đau đớn đến khó tả.
Ta vòng tay ôm lấy hắn:
"Hãy cùng ta đi hết cuộc đời này."
Năm thứ ba mươi làm hoàng đế, sức khỏe của ta cũng cạn kiệt.
Ta dần trở nên rất mệt, luôn vô tình thiếp đi, nhưng ta không muốn ngủ.
Rõ ràng khi trước còn đang dạy Minh Cẩn xử lý chính sự, tỉnh lại đã thấy Lý Huyền Ca chăm sóc ta.
Ta yếu ớt nằm trên giường, cố gắng nhấc cổ lên, tựa mặt lên bàn tay hắn.
"Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn bánh ngọt."
Ngón tay hắn khẽ run, đặt bát thuốc xuống:
"Hoàng thượng, nàng không thể ăn bánh ngọt, uống thuốc mới có thể khỏi."
Ta ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn hắn:
"Ta sẽ không khỏi đâu, nhị tỷ đã đến gặp ta, tỷ ấy cũng không dám dối ta. Ta sắp chết rồi, Lý Huyền Ca."
Hắn cúi xuống nhìn ta, gật đầu: "Phải, nàng sắp chết rồi." Hắn cũng bật cười, cười mà nước mắt tuôn trào.
Ta đưa tay ra, lau đi nước mắt hắn:
"Lý Huyền Ca, Minh Cẩn năm nay đã hai mươi tư tuổi rồi. Chàng nói xem, nó có thể trở thành một vị hoàng đế tốt không?"
Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, cúi đầu nhẹ nhàng, áp tay ta vào má hắn:
"Nàng đi một bước, tính đến mười bước, đến cả chuyện sau khi mất cũng phải tính sao?"
Hắn thật tốt.
Hắn thực sự rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!