22
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng. Ta đích thân đưa Dương Minh Triều trở lại Tây Nam, giúp cậu kế vị tước vị.
Trong những giây phút cuối đời, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, dùng bàn tay thô ráp chạm vào mặt Minh Triều.
Dương Minh Triều quỳ gối bên giường, cúi mặt vào tay ông.
"Con giống mẹ con, A Hằng, A Hằng là một nữ nhi ngoan, dù thấy tay ta thô ráp cũng không tránh né."
Dương Minh Triều nước mắt lưng tròng nhìn ông, gọi khẽ: "Ông ngoại."
Dương Thiệu như nhớ về A Hằng. Ông cười trong nước mắt, ánh mắt mờ đục, giọng ngắt quãng:
"Nhưng con đừng giống như mẹ con, mẹ con chịu ấm ức không nói, nên ta không biết… Nếu ta biết, ta đã có thể từ bỏ cả giang sơn vì con bé… ta càng sẵn lòng vì con…"
Hiểu ý ngầm của ông, ta bước tới, nắm chặt tay Dương Thiệu.
"Nghĩa phụ, xin người yên tâm, ta sẽ bảo vệ Minh Triều." Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi hơi cay, "Nghĩa phụ, xin người đừng trách ta."
Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài một hơi:
"Ta không trách. Tuy nhiều năm không được gặp cháu, nhưng ta hiểu nỗi lo của bệ hạ. Ta đã từng gặp phụ thân của bệ hạ, ông ấy tiên đoán rất chuẩn, rằng A Hằng có thể thành công chúa, còn ta thì không thể thành đế vương."
Dương Thiệu qua đời.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới. Ta để lại một nhóm người thân tín giúp cậu bảo vệ gia sản, tránh cho cậu bị các chi hệ họ Dương ức hiếp.
Trở về cung, Triệu Minh Thừa đã chờ sẵn.
"Bệ hạ, thần muốn bàn bạc với người về việc lập người thừa kế."
Ta vẫy tay cho hắn lui:
"Hoàng thúc, đừng đùa nữa, trẫm mới chưa tới hai mươi lăm tuổi."
Triệu Minh Thừa vẫn đuổi theo sau:
"Bệ hạ, người từng hứa với thần rồi! Đã năm năm trôi qua rồi, bệ hạ!"
Cuối cùng, hắn bị cản lại ngoài điện.
Ba ngày hai bận, Triệu Minh Thừa cứ vào cung chặn đường, bắt ta thực hiện lời hứa trong ngục.
"Hoàng thúc, không phải trẫm đã đưa thánh chỉ để trống cho ngài rồi sao?"
Triệu Minh Thừa quỳ giữa điện, mặt không chút biểu cảm, bẩm:
"Bệ hạ, sau khi người đăng cơ nửa năm, thánh chỉ đã bị đổi thành văn phong phượng. Thánh chỉ thần giữ trong tay giờ đã không còn hiệu lực."
Ta bật cười, chợt nhớ ra đúng là có việc này.
"Ồ, vậy thì không còn cách nào, trẫm là nữ đế, đương nhiên lấy phượng làm tôn."
Triệu Minh Thừa nói: "Bệ hạ đã hứa với thần chỉ làm một đời hoàng đế, sẽ lập người thừa kế từ dòng dõi nhà họ Triệu. Bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?"
Ta đỡ hoàng thúc đứng dậy:
"Hoàng thúc chớ lo, trẫm không quên đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!