Còn về Tứ muội Minh Tá Đông, vẫn không chịu yên phận. Cung nhân phục vụ nàng mang đến một chồng thư, cho ta thấy nàng đã lén chặn thư từ giữa ta và Lý Huyền Ca, thậm chí còn tìm cách liên hệ với hắn.
Ta giữ những lá thư đó lại, ngón tay gõ nhịp trên bàn:
"Các ngươi phục vụ trong cung lâu nay, thử nói xem, đứa trẻ trong bụng Minh phu nhân, rốt cuộc là của ai?"
Cung nữ thành thật kể lại từng chi tiết, từ lúc Tứ muội vào cung, gặp những ai, làm những gì. "Tiên đế rất yêu mến Minh phu nhân, nhưng ân sủng như của trưởng bối. Nếu nói có tình cảm nam nữ thì chỉ là lời đồn nhảm…"
Ta khẽ nhíu mày, vì biết rõ đó không phải là của tiên đế.
Đêm hôm ấy, Tứ muội sảy thai.
Ta cử thái y đến điều dưỡng cho nàng, nhưng lại bị nàng mắng chửi thậm tệ, nói rằng chính ta hại chết con nàng.
Ta vốn định ra tay, nhưng chưa kịp thì nàng đã tự hại mình.
Đêm nọ, không ngủ được, ta dạo bước quanh cung, vô tình thấy ánh đèn le lói ở Trường Ninh cung. Ta bước đến, đẩy cửa, thấy Tứ muội đứng trước gương đồng.
Nàng đã mặc sẵn cung trang của hoàng hậu, nhưng do y phục quá rộng, tay áo che khuất đôi tay nàng, tà áo dài quét đất khiến nàng bước đi khó khăn.
"Muội tự mình hại đứa bé, chỉ vì một giấc mộng viển vông sao?"
Minh Tá Đông giật mình quay lại, trâm phượng trên đầu nàng khẽ lay, phát ra tiếng kêu thanh thoát.
"Tam tỷ, tỷ quên rồi sao? Tiên đế đã ban hôn cho ta và Lý Huyền Ca trước, ta mới là chính thê của hắn, ta mới là hoàng hậu tương lai!"
Nàng chìm đắm trong niềm vui riêng, nhìn ra khung cửa sổ nửa mở, đôi mắt đượm vẻ mơ màng: "May mà ta đã giúp tỷ việc đó, ta cũng đã giúp hắn một tay, hắn nên cho ta một danh phận!"
Thì ra, kẻ mở cửa sổ mỗi đêm giúp ta khi ấy chính là nàng.
Nếu như ngày trước Triệu Triết biết được sự thật, có lẽ sẽ không bị Tứ muội cắn ngược lại một cú đau đớn như hôm nay.
"Tứ muội, về đi ngủ đi, đừng có mà phát điên lên nữa."
Nàng ngẩng lên, ánh mắt oán hận nhìn ta:
"Minh Vấn Thu, ta ghét nhất là cái vẻ điềm tĩnh của ngươi! Hôm ấy, bốn chúng ta ở trong lao ngục, ngươi bảo ta sẽ không sao, kết quả là gì? Chỉ vì một câu nhẹ nhàng của ngươi, tiên đế suýt nữa đã dùng kiếm giết chết ta!"
Ta lặng lẽ nhìn nàng, giọng điệu kiên nhẫn:
"Hôm đó ở trong ngục, nếu ta bảo Hoàng thượng sẽ giết ngươi, ngài ấy sẽ không ra tay ngay, nhưng nếu chứng tỏ rằng thuật tướng số của chúng ta không linh nghiệm, thì cả bốn người chúng ta đều không còn đường sống."
Minh Tá Đông bật cười lạnh lùng:
"Đúng là tai bay vạ gió! Nếu ngươi nói vậy, thì chính ta đã cứu các ngươi, Minh gia nợ ta một mạng!"
Ta nhìn nàng đầy bình thản:
"Tá Đông, chúng ta quen nhau mười năm nay, ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi. Chẳng lẽ đi đến bước này, chỉ vì một câu nói trong lao ngục?"
Nàng nhìn ta thật lâu, từng bước từng bước tiến đến gần, ánh mắt dần dần lạnh lẽo:
"Vọng Văn Vấn Thiết, Xuân Hạ Thu Đông, chỉ có tên ta là lạc lõng."
"Ba người các ngươi đều thông thạo thuật tướng, chỉ riêng ta là không học được."
"Nhưng khi tai họa ập đến, ta lại là người đầu tiên lãnh đủ!"
Nàng nghiến răng từng chữ một: "Minh Vấn Thu, ngươi bảo ta làm sao mà… làm sao mà không hận các ngươi cho được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!