Những người đó nhìn thấy Tử Hổ lại đến, đều lắp bắp kinh hãi, có hai nữ nhân kéo mấy đứa nhỏ lại thành một đống. Hình như sợ bọn chúng bị Tử Hổ tổn thương!
Mà đồng thời, có mấy người nam nhân trần trụi vọt lại, nói chuyện rất nhanh, hình như đang hỏi ý đồ bọn họ đến đây.
Tử Hổ gầm nhẹ, lấy tay đẩy Y Na về phía trước, hình như đang giới thiệu.
Các nam nhân không có nói gì, quay đầu lại ý bảo nữ nhân cùng bọn nhỏ tiến vào lều trại, sau đó xếp thành hàng nhìn bọn họ đi vào.
Y Na lần đầu bị tất cả mọi người nhìn chăm chú, quan trọng hơn là toàn thân những người này không có lấy một mảnh vải. Nàng tận lực xoay mặt đi, không nhìn phía dưới của bọn họ.
Nhân loại quả nhiên là người sáng tạo công cụ. Giống như giá gỗ trước mắt bây giờ, dùng để phơi nắng thịt cùng nướng thịt thì thật hữu dụng.
Còn có chén cùng dĩa gỗ, thật sự là không tồi.
Y Na không nghĩ tới mình có một ngày sẽ thấy hưng phấn với mấy công cụ thô sơ này, nàng cầm lấy cái nĩa gỗ nhìn hồi lâu, đột nhiên có người nói: "Ngươi thích, lấy đi."
Có lẽ là ở cùng Tử Hổ đã lâu, cho dù bọn họ nói hơi nhanh, nàng vẫn có thể hiểu.
Ngẩng đầu, thấy nói chuyện là một đứa bé hơn mười tuổi, rất nhỏ, nhưng tướng mạo thực thanh tú.
Nhưng mà ở trong này, hình thể của nó xem như gầy hoặc là suy dinh dưỡng đi! Bởi vì, tất cả các em bé đều được đem vào, chỉ có nó là bị để ở bên ngoài.
Tử Hổ kéo Y Na, sau đó hướng đứa bé rống lên một chút.
Bé trai lui một bước nói: "Ta thấy nàng thích công cụ này, bởi vì là ta làm, cho nên nghĩ nếu nàng thích có thể tặng nàng."
Y Na vừa nghe liền cười nói:
_"Cám ơn…"
Nhưng Tử Hổ lấy cái nĩa trong tay nàng vứt xuống.
Y Na ngẩn ra nói: "Nó tặng cho ta, vì sao lại ném đi?"
Tử Hổ hình như tức giận, hắn rống giận với thiếu niên kia, hơn nữa bước về phía trước một bước.
Bên cạnh có con người đi tới, nói với Tử Hổ vài lời, Y Na nghe ý tứ đại khái là, thiếu niên này hình như khiếm khuyết thứ gì đó.
Sau đó thiếu niên kia cũng cúi đầu nói: "Ta làm mấy thứ vô dụng này, nếu có người thích sẽ đưa cho người đó."
Tử Hổ nghe xong liền nhặt cái nĩa lên giao cho Y Na, cũng ôn nhu rống lên một tiếng.
Y Na hoàn toàn không rõ ý tứ bọn họ, liền nhờ thiếu niên kia làm phiên dịch, nói: "Hắn vừa mới nói cái gì, ta không nghe hiểu được lời nơi này."
Thiếu niên ngẩn ra nói: "Tộc trưởng nói… Ta là nhân loại không có tư cách có được phối ngẫu."
Y Na buồn bực nói: "Vì sao?"
Biểu tình của thiếu niên hình như thực rối rắm, hắn nâng bước đi hai vòng trước mặt Y Na, lúc này nàng mới phát hiện thì ra chân hắn hơi có tật, đi đứng lên có khó khăn.
_"Thực xin lỗi." Y Na hỏi vấn đề người ta không muốn đối mặt, nàng đương nhiên phải mở miệng giải thích.
Thiếu niên nhìn Y Na nói: "Có thể trở thành phối ngẫu của thú nhân, lại vì hắn sinh con, thực vất vả đi?" Hắn nhìn bộ ngực Y Na nói.
Y Na lại kích động, vì sao nàng lại bị người khác hiểu lầm chứ? Nàng cảm thấy thiếu niên này có thể trao đổi, ít nhất hiểu được một ít chuyện, vì thế nói: "Ngươi có biết có một vách thành đá rất lớn gần đây không?"
Thiếu niên ngồi xuống tiếp tục đùa nghịch đồ gỗ, vừa dùng đao bằng xương khắc cái gì đó vừa nói: "Thành đá? Ngay chỗ mặt trời mọc, nhưng mà bây giờ nơi đó đã không có ai, ngươi hỏi nơi đó làm cái gì?"
Y Na đã sớm cảm thấy cảnh sắc chung quanh có chút quen thuộc, nghĩ hẳn là tình cảnh nhìn qua khi ở thành đá, như vậy nói cách khác nàng có thể từ dưới biển đi vào nơi này. Nếu từ nơi này có thể trở về thì tốt rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!