Chuyện xưa phải kể từ chỗ nào đây?
Nếu đi tìm căn nguyên nguồn gốc, vậy đầu tiên Liễu Y Na cảm thấy chính mình không nên tâm huyết dâng trào đi thi vào cái trường trung học trọng điểm gì đó.
Giả như, nàng không có đi thi vào cái trường trung học đó, như vậy làm sao sẽ gặp đến tiền bối khác phái làm cho tim nàng đập thình thịch?
Giả như, nàng không có cảm thấy được thầm mến thì thật vất vả cho nên muốn đi thông báo, cũng sẽ không ngại vì mình rất "đầy đặn" mà quyết định giảm béo xong mới đến thông báo.
Giả như, không phải bởi vì giảm béo ba năm thành công, đến lúc tiền bối đã trở thành sinh viên hàng hải hẹn nàng gặp mặt ở bờ biển, làm sao sẽ nhìn thấy một cô bé con té xuống biển, mà nổi máu thánh mẫu đi giúp người ta.
Y Na nhìn những "con người" tụ tập trước mắt, trong lòng vô cùng sợ hãi, đây là muốn ăn nàng luôn phải không? Thân hình bọn họ cao đến kinh ngạc, lại giống như không phải con người, cách ăn mặc cũng cực kỳ đặc biệt. Có một số, còn đeo đủ loại đầu lâu động vật trên cổ, cũng may là không có đầu người, nếu không nàng sớm đã dọa đến té xỉu!
Cực kỳ may là, khi bọn họ nhìn thấy nàng, tựa như chỉ vào quần áo của nàng, lại tựa như phủ định cái gì đó, sau đó đều lắc đầu thở dài giải tán!
May là, bọn họ biết dùng ngôn ngữ nói chuyện, không phải dã thú gì đó! Hơn nữa có một chút giống với tiếng Trung, có cùng một loại cách thức diễn đạt, nếu nói chậm một chút nàng còn có thể nghe hiểu vài phần, nói quá nhanh nàng liền nghe không hiểu lắm.
Giống như hiện tại con tinh tinh lông trắng hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, nói một đoạn với tốc độ rất nhanh.
Y Na phân tích, đại khái là đang mắng nàng.
Nàng lại không trêu ai chọc ai, mới vừa bị hắn xách lên khỏi mặt nước còn không đến nửa giờ. Ngay cả một chút thức ăn này nọ cũng chưa cho nàng ăn, đã bị xách tới nơi này, bị người ta vây nhìn, hiện tại còn mắng nàng, quả thật là dị tộc, không thể nói lý a!
Nàng không biết rốt cuộc mình đã đi đến loại thế giới nào, chỉ biết là đã xuyên qua.
Rõ ràng hẹn tiền bối gặp mặt, giấc mộng lập tức sắp thành hiện thực, hiện tại lại bị một đám người quái dị trói đứng lại, nàng càng nghĩ càng buồn bực, mấy lần muốn khóc, lại bởi vì nơi này toàn các loại người quá mức kỳ quái, cho nên không thể nào khóc ra.
Trên con đường cát bụi đầy trời có ba người đi tới, Y Na thấy bọn họ so với mấy vượn người này thì giống người hơn một chút.
Đương nhiên chỉ là bộ lông, những chỗ khác, như hình thể vẫn cao hơn so với nhân loại bình thường rất nhiều.
Tóc bọn họ đều rối tung lên, một tóc tím, một tóc vàng, một tóc đen. Trên mặt đều có chút lông tơ, nhưng cũng có thể nhìn đến làn da cùng ngũ quan.
Không giống với mấy người vượn bên cạnh nàng, trên mặt giống như Tôn Ngộ Không, ngoại trừ mắt cùng mũi, mấy chỗ khác đều bị bộ lông chiếm đóng.
Còn có một chút rất kỳ quái, Y Na phát hiện bọn họ cùng những người khác nơi này đều khoác da thú trên người, trên lưng buộc da thú, ngay cả trên chân cũng là da thú.
Nàng thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì nơi này chắc là không có vải bố gì đó, cho nên mọi người đều mặc quần áo làm từ đủ loại da thú.
Đang nghĩ ngợi, người tóc vàng đột nhiên nhảy lại đây, đúng vậy, hắn là nhảy, hơn nữa động tác thập phần nhanh nhẹn. Hắn đột nhiên túm lấy Y Na, xoay nàng qua trái lại qua phải. Sau đó hắn quẹt ngón tay trên mặt hắn một cái, mặt quay về phía sau cười cái gì đó.
Y Na muốn giãy, nhưng mới bị sặc nước không có khí lực, hơn nữa sức của hắn cũng quá lớn.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thân thể bị hắn ném bay, còn không kịp thét chói tai, đã bị người tóc đen nắm trong tay. Hắn cúi đầu nhìn nhìn nàng, vẫn như cũ lắc đầu, sau đó lại duỗi tay ra ném nàng cho vị tóc tím kia. Đáng tiếc vị tóc tím căn bản không có động tay, lãnh ngạo nhìn chỗ khác.
Y Na bay qua mặt hắn, trực tiếp đáp xuống trên mặt đất.
Nàng ăn một miệng cát, cả người đau muốn chết.
Đầu tiên nàng dùng tay trái sờ sờ tay phải, nhìn một cái xem mình có phải xuyên qua thành quả cầu hay không, cho nên mới bị người ta ném đi như vậy. Hoàn hảo, tay trái cùng tay phải đều có năm ngón tay. Cái này chứng minh nàng vẫn là người.
Phun cát trong miệng sạch sẽ, chợt nghe người tóc vàng chậm rãi nói: "Đáng tiếc..." Vài từ sau nàng nghe không rõ lắm, bất quá đoán ý tứ là nàng không đẹp.
Không đẹp thì không đẹp, nếu là trước kia Y Na có lẽ không tự tin như vậy, chính là vừa mới giảm béo thành công cho nên nàng tự thấy tướng mạo cũng dễ nhìn, nhất định quan niệm thẩm mỹ của những người này không giống người thường mới có thể như thế.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe có tranh cãi ầm ĩ, sau đó cái người vượn kia có vẻ rất cao hứng chạy hướng một người vượn có thân hình nhỏ hơn hắn một chút, là một nam nhân có chút gầy yếu. Nam nhân kéo da thú trên lưng xuống, sau đó chỉ chỉ Y Na, hơn nữa thử nhe răng với nàng.
Hắn có một đầu tóc màu rám nắng hổn độn, tuy rằng so với người khác gầy yếu hơn một chút, nhưng đối với Y Na mà nói, vẫn không phải hình thể người bình thường. Nàng thấy trên mặt người vượn lộ ra một loại biểu tình khác, có thể gọi là cao hứng.
Hắn tùy tay xách Y Na như xách đồ vật giao cho người vượn kia nói: "Nữ nô này hiện tại là của ngươi." Những lời này nói khẳng định cực kỳ, cho nên tốc độ cũng không mau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!