Ta nhìn sang không xa, thấy Lâm Mục Nhân vì nghe động mà ra, vừa vặn nghe hết mấy lời kia, sắc mặt tức khắc trắng bệch, ta chỉ nhếch môi cười lạnh.
Vì sự cản trở của Bùi Lập Hiên, Bùi Hoài cũng lập tức đuổi theo.
Hắn còn cầm cây roi mây trong tay, sắc mặt dữ tợn, n.g.ự. c phập phồng lên xuống.
"Tống Bảo Châu, ta phải g.i.ế. c ngươi!"
Nhưng lời vừa dứt, ngoài cửa đã có một đoàn người oai phong lẫm liệt bước vào.
Người dẫn đầu mặt trắng không râu, giọng the thé:
"Ồ, chẳng hay lão nô nghe lầm chăng? Vĩnh Bình hầu muốn g.i.ế. c ai vậy?"
Đó là tổng quản Lưu bên cạnh Thánh thượng.
Bùi Hoài sợ đến tay chân luống cuống, vội vứt roi mây, bước lên hành lễ:
"Lưu công công, gió nào đưa công công đến phủ hầu thế này? Chẳng hay Thánh thượng có chỉ dụ gì truyền cho hạ quan?"
Lưu công công liếc hắn một cái, nghiêng người tránh ra, cười như không cười:
"Không dám nhận lễ của ngài, Vĩnh Bình hầu thật là oai phong, lão nô còn muốn sống thêm mấy năm nữa cơ."
Lời này khiến Bùi Hoài càng thêm bất an, chỉ thấy Lưu công công sải bước đến trước mặt ta.
Hắn vội nói:
"Công công cẩn thận, phu nhân nhà ta bị điên, đừng để bà ấy làm hại công công."
Nhưng Lưu công công không hề để ý, khẽ phất trần, gật đầu mỉm cười với ta:
"Tống nương tử, xin tiếp chỉ."
Ông ta gọi ta là Tống nương tử, chứ không phải Bùi phu nhân.
Lòng ta thầm vui, biết mọi việc đã thành.
"Tống thị Bảo Châu, nhãn lực độc đáo, lại mang tấm lòng nghĩa khí, là tấm gương cho nữ tử thiên hạ. Nay ban chỉ dụ của trẫm, phong Tống thị làm nhất phẩm hoàng thương, khâm thử."
Sau khi tuyên chỉ xong, Lưu công công đỡ ta dậy:
"Tống nương tử, hoàng thượng còn có khẩu dụ, chuẩn cho người và Vĩnh Bình hầu hòa ly, từ nay phủ hầu không được can dự đến bất kỳ việc gì của người nữa."
"Tống Bảo Châu lĩnh chỉ, tạ ơn long ân."
Ta nhét một túi hạt dưa vàng vào tay ông:
"Cũng nhờ công công đến kịp lúc."
Ông ta nhấc thử túi, lại nhìn vết thương trên mặt ta, trầm ngâm:
"Việc hôm nay xảy ra ở phủ hầu, lão nô nhất định sẽ báo cáo công bằng với Thánh thượng."
Bùi Hoài không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe đến đó thì lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Lưu công công, Lưu công công xin dừng bước…"
Nhưng vị hầu gia từng uy phong một cõi giờ đây không ai để tâm, Lưu công công chỉ phất tay rồi quay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!