Chương 2: (Vô Đề)

"Thỉnh an Thế tử và Thế tử phi."

Giọng tiểu nha đầu vén rèm trong trẻo vang lên.

Sợi dây trong lòng ta, cũng đột nhiên đứt phựt.

Sổ sách vừa được đưa vào viện ta, bọn họ lập tức tới.

Bọn họ, cuối cùng vẫn không ngồi yên được.

Ta nhìn sang Quế Hoa, sắc mặt nàng tái nhợt, hẳn cũng nghĩ đến điều gì.

Như thế, ta càng cảm thấy kính phục bản thân.

Dù sao cũng đã làm hầu phu nhân nhiều năm, trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm, mà sắc mặt vẫn bình thản không đổi.

Chỉ là, dưới lớp áo gấm tầng tầng lớp lớp nặng nề kia, lồng n.g.ự. c ta có một ngọn lửa cứ không ngừng va đập, chẳng biết trút đi đâu.

Ta nhấp một ngụm trà, dập tắt lửa giận trong lòng.

Khi ngẩng đầu lên nhìn hai người kia, trên mặt ta lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

3

"Mẫu thân, người đã không còn quản việc trong phủ nữa, sao tự dưng lại muốn xem sổ sách?"

Bùi Lập Hiên liếc mắt nhìn quyển sổ sách đặt bên cạnh, giọng điệu lộ ra vài phần mất kiên nhẫn.

"Sao? Là chê ta già rồi, vô dụng rồi? Đến cả sổ sách cũng không được xem nữa à?"

Miệng thì nói dĩ nhiên không phải, nhưng lại lặng lẽ đẩy con dâu ra phía trước.

Con dâu ta, Lâm Mục Nhân, là đích nữ thứ hai của phủ Lâm An Bá. Nàng lập tức mím môi, bước lên phía trước hành lễ.

"Nếu Mục Nhân trong việc quản gia có chỗ nào chưa thỏa đáng, kính xin mẫu thân chỉ bảo."

Nhìn bộ dáng bọn họ như vậy, ta còn có gì không hiểu nữa chứ?

Mấy năm trước, sau khi Lâm Mục Nhân sinh cho phủ Hầu một trai một gái, ta liền giao thẻ bài quản gia cho nàng.

Ban đầu là muốn nàng yên tâm tiếp quản, sau này làm một Hầu phủ chủ mẫu cho tốt, đứng vững gót chân trong phủ.

Không ngờ lại thành đưa tiện nghi đến tận tay, để bọn họ thừa cơ nịnh bợ Bùi Hoài sau lưng ta.

Chuyện ở Đào Nguyên trang, cho dù trước đó bọn họ có biết hay không, thì lúc này lại chỉ giấu riêng ta một người.

Ta trong lòng cười lạnh không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hiền từ, vỗ nhẹ tay Lâm Mục Nhân, trách yêu:

"Con được nuôi dạy từ phủ Bá, tự nhiên là một tay quản gia giỏi, sao lại phải khiêm tốn như thế?"

"Vậy mẫu thân muốn xem sổ sách là vì..."

"Chẳng phải sắp đến cuối năm rồi sao, mấy hôm trước hình như các nhà đều đến xin bạc tiêu Tết. Ta đại khái nhớ có vài trang trại năm nào cũng lỗ vốn, thay vì năm nào cũng phải bù vào nuôi chúng, chi bằng sớm kiểm tra, bán đi lấy lại chút vốn…"

Lời còn chưa dứt, Bùi Lập Hiên đã cau mày:

"Mẫu thân, phủ Hầu ta nhà cao cửa rộng, cho dù nuôi vài trang trại thì đã sao?"

Hừ, nhà cao cửa rộng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!