Chương 10: (Vô Đề)

Với thành công của nàng, phong tục xưa của Đại Chu, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, dần dần thay đổi.

Nhiều nữ tử bắt đầu rời khỏi hậu viện, bước ra phía trước.

Dần dần, phụ nữ cũng tham gia kinh doanh, dạy dỗ nghề nghiệp...

Những nơi mà từ xưa chỉ có đàn ông mới có thể lập công, giờ đây xuất hiện những cái tên xinh đẹp và rực rỡ.

Năm sáu mươi tuổi, Tống Bảo Châu lại làm một việc khiến người đời kinh ngạc.

Nàng quyên tặng toàn bộ số tài sản kiếm được trong suốt bao năm qua, xây dựng nên nữ học viện đầu tiên của Đại Chu.

Sau đó, Thánh thượng đã đặc cách mở kỳ thi tuyển chọn nữ nhân tài, cho phép phụ nữ cũng có cơ hội tham gia chính trị...

Ban đầu, Tống Bảo Châu chỉ muốn sống một cuộc sống an yên cho riêng mình.

Về sau, nàng mong muốn mọi nữ nhân Đại Chu đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

16

Ta đã già.

Năm năm mươi tuổi, ta vẫn chưa nhận mình già.

Lên đến tuổi sáu mươi, ta vẫn cảm thấy mình còn sức lực.

Nhưng khi gần bảy mươi, dù thân thể vẫn khỏe mạnh, nhưng tai ù, mắt mờ, răng rụng, cuối cùng không thể không thừa nhận mình đã già nữa.

Giờ đây, thế gian không còn gì khiến ta phải bận tâm.

Ngày ngày, ta chỉ mong có thêm vài miếng bánh ngọt sau bữa cơm.

Quế Hoa cũng già rồi, nhưng vẫn nóng tính, nghe đại phu nói người già không nên ăn đồ ngọt, nàng cứ nắm chặt lấy, không để ta ăn thoải mái.

Ngày hôm đó, ta lén lấy thêm một miếng bánh tuyết hoa, vừa định từ từ thưởng thức thì Quế Hoa xông vào.

Bà nói có một cô gái trẻ tên là Lâm Nguyên nhất định muốn đến bái kiến ta.

Ta không nhớ tên này, nhưng khi gặp nàng, ta đã hiểu vì sao Quế Hoa lại cho phép nàng gặp ta.

Lâm Nguyên có vẻ ngoài gần giống như Bùi Lập Hiên.

Nàng quỳ xuống trước mặt ta, môi run rẩy, gọi một tiếng:

"Tổ mẫu, mẫu thân bảo con đến thăm người."

Những ký ức mà ta đã cố tình lãng quên, giờ lại tràn về khi nghe câu tổ mẫu này.

Đứng lên đi con.

Dù đã cắt đứt liên lạc với Bùi gia, nhưng suốt những năm qua, ta vẫn nghe được vài tin tức về họ.

Ví dụ như, Thẩm Nhu Diểu đã đổi tên, cuối cùng trở thành chủ nhân của Bùi gia.

Nhưng Bùi Hoài dù sao cũng mất đi sự sủng ái của Thánh thượng, mà ta cũng cố tình lan truyền sự thật của năm xưa, khiến họ bị ghét bỏ, ngày thành thân không có lấy một khách quý.

Bùi Hoài mất hết mặt mũi, liên lụy đến Thẩm Nhu Diểu, khiến ả cũng có chút oán hận.

Nhưng dù sao cũng là bạch nguyệt quang mà hắn sủng ái cả đời, hắn vẫn cho nàng ta đủ thể diện và tự tin nên có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!