Năm ta năm mươi tuổi, ta phát hiện phu quân ta nuôi dưỡng một tiểu thiếp ở trang viên.
Nàng bạch nguyệt quang mà hắn luôn miệng nói đã vì ta mà chec kia, được chăm sóc cẩn thận, không vướng bụi trần, vẫn mang dáng vẻ ngây thơ dịu dàng như thuở trước.
Ở chốn đào nguyên thế ngoại ấy, bọn họ đàn sáo hòa ca, ân ái vô cùng.
Còn ta thì sao?
Ta bị bẻ gãy đôi cánh, bị nhốt nơi hậu viện, hầu hạ mẫu thân hắn, dạy dỗ con cháu, lo toan giao tế, cứ thế mà bị vùi lấp hơn ba mươi năm.
Người ta thường nói, năm mươi tuổi biết mệnh trời.
Ngay khoảnh khắc đó, ta quyết định, quãng đời còn lại phải sống vì chính mình.
1
Ta không ngờ, trong đời này còn có thể một lần nữa trông thấy Thẩm Nhu Diểu.
Người phụ nữ năm xưa vì ta gả vào hầu phủ mà thất sủng tự vẫn, nay lại an nhiên sống trong Đào Nguyên trang mang danh nghĩa của ta.
Một đôi tay trắng nõn không tì vết, đang mỉm cười duyên dáng giúp phu quân ta chỉnh lại y quan.
"Nay chàng đi rồi, không biết đến bao giờ mới lại tới thăm thiếp."
Nàng kiễng chân lên, như một thiếu nữ tinh nghịch, nhẹ cắn vành tai Bùi Hoài.
"Tặng chàng chút kỷ niệm nhỏ, mỗi lần chạm vào tai, nhất định phải nhớ tới thiếp nhé."
Nam nhân ấy nắm lấy tay nàng, khẽ cọ bên gáy nàng, chẳng biết nói điều gì mà khiến nàng cười mãi không dứt.
"Hứ, từ trẻ đến già, vẫn vậy, chỉ giỏi quyến rũ đàn ông."
"Nếu không phải chưởng quầy Kim Ngọc Đường cẩn thận phát hiện manh mối, thì lão già kia còn giấu kỹ đến bao giờ?"
Quế Hoa đi cùng ta đã ngoài bốn mươi, nhưng tính tình vẫn nóng nảy như xưa.
"Tiểu thư, để nô tỳ đi xé nát mặt con hồ ly tinh ấy!"
Bao năm qua nàng vẫn luôn bên cạnh ta, gọi ta là tiểu thư.
Tự nhiên cũng không thể quên được năm đó, hầu phủ mượn cớ cái c.h.ế. t của Thẩm Nhu Diểu, công khai lẫn ngấm ngầm khiến ta bao phen nhục nhã.
Ta ngăn nàng lại, gọi phu xe:
"Về phủ đi, đừng kinh động người khác."
"Tiểu thư, người định bỏ qua cho ả ta như thế sao?"
Ta vuốt lại tà váy, khẽ nhướng mày: Sao lại thế được?
Chỉ là nói về tiện nhân, đâu phải chỉ có một Thẩm Nhu Diểu.
Vị phu quân danh chính ngôn thuận của ta, vòng vo bao nhiêu năm dựng nên một chốn ôn nhu, vừa phụ bạc tào khang, lại vừa lừa một cô gái nhà lành giả chec làm thiếp.
Chẳng phải so với hồ ly tinh, càng đê tiện hơn vài phần sao?
Ba mươi năm trời, bọn họ khổ sở giấu giếm ta đến thế, ta sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Nhưng ta đã không còn là cô gái nhỏ năm xưa vừa bước chân vào hầu phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!