Editor: Na
Đèn trong phòng thu âm không được tính là đặc biệt sáng, có vài chỗ không được chiếu tới, hình dáng của anh mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ lắm, con mắt sáng ngời. Màu vàng của ánh đèn tạo thành một tầng mỏng lưới, nhẹ nhàng bao quanh phủ xuống
Tạ Như Hạc mở chiếc hộp đựng nhẫn ra, hai chân bắt đầu di chuyển. Sau đó chậm rãi, ở trước mặt cô một đầu gối quỳ xuống. Anh đối mắt với Thư Niệm, lại nói thêm một lần nữa
"Em nguyện ý gả cho anh chứ?"
Ánh mắt Thư Niệm di chuyển theo động tác của anh. Cổ họng cô đột nhiên khô, có chút không nói ra lời. Dường như có tác dụng phụ, đến cả mắt và mũi cũng có chút chua xót.
Có lẽ nhất thời xuất hiện suy nghĩ này, lời cầu hôn này vừa đơn sơ có chút vội vàngTrừ một chiếc nhẫn, còn có hai người
Không có những thứ khác
Tạ Như Hạc ngẩng mặt nhìn cô, cổ trở nên thẳng tắp, yết hầu chuyển động. Anh từ trước đến giờ luôn là trấn định ung dung mà lãnh đạm, giờ phút này cảm xúc không kiềm nén được mà lộ ra ngoài, khóe môi căng lên, hàm dưới trở nên cứng ngắc
Đại não của Thư Niệm giờ giống như mất tuyến, cô ngồi trên ghế, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên sàn, khẩn trương muốn tìm một chỗ để chống đỡ lại, muốn tỉnh táo lại để cho anh một câu trả lời
Không biết tình huống tại sao lại biến thành như vậy
Cô chỉ muốn đi vào tìm lý do để cho anh nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không biểu hiện cho anh biết, chỉ nguyện ý cho anh hiểu, giống như cam kết sẽ vĩnh viễn ở chung với nhau
Còn không biết tương lai sẽ như thế nào
Còn không biết đoạn đường tiếp theo có khó đi hay không
Anh cũng đã mang cô đặt cả vào tim, coi như cuộc sống của anh không thể thiếu cô. Không có bất kỳ lo ngại gì, không một chút phần do dự
Chỉ cần là cô
Thư Niệm dùng sức mím môi, đưa tay ra, muốn làm hành động bình thường để trả lời. Môi của cô giật giật, quyết tâm nhưng hoàn toàn không khống chế được, mang theo giọng mũi "Được, em đồng ý"
Nghe được câu trả lời này, Tạ Như Hạc giống như là thở phào nhẹ nhõm, mi mắt rũ xuống. Anh đem chiếc nhẫn từ trong hộp xuống, dịu dàng cầm ngón áp út của cô, từ từ đeo vào
Bây giờ thời gian giống như là đang chậm lại
Thỉnh thoảng cảm thấy rất bất chấp, thật giống như là cũng theo động tác này của anh mà yên ổn xuống
Hốc mắt Thư Niệm đỏ lên, suy nghĩ câu mà anh vừa mới dạy mình, nhỏ giọng mà cứng rắn nói từ "Được": "oui"
Tạ Như Hạc sững sốt một chút, vẫn quỳ một chân trên đất, khẽ nở nụ cười. Sau đó, anh cúi đầu xuống, ở ngón tay lúc nãy mà hôn xuống, nhẹ giọng nói "Đóng dấu"
Một giây kế tiếp, Thư Niệm kêu anh "Tạ Như Hạc"
Tạ Như Hạc nghe tiếng ngẩng đầu "Ừ?"
"Em trước kia, lúc mới quen anh. Chính là, lúc anh với em nói chuyện, anh đều không để ý em, khi đó..." Thư Niệm hít mũi một cái "Em lúc ấy thì, còn thật là không thích anh"
Nghe lời này của cô, mí mắt Tạ Như Hạc liền nhấc lên, cũng nhớ tới thái độ của mình lúc đó. Anh há miệng một cái, có thể là anh thật sự đã làm như vậy, anh cũng không biết nên giải thích thế nào
"Cảm thấy..." Thư Niệm nhỏ giọng nói "Chỉ cần nói với anh lời xin lỗi, sau này cũng sẽ không xuất hiện nữa. Cảm giác đó nhất định sẽ rất tốt, em sẽ không phải luôn đi tìm anh, sau đó lại phải nhìn sắc mặt của anh lúc đó"
Tạ Như Hạc dùng ngón tay chà lên tay của cô "Anh sau này sẽ không như vậy"
"Em chỉ nói vậy, mới vừa đột nhiên nhớ lại lúc đó" Thư Niệm cũng đứng dậy hướng tới, giống như con mèo cọ vào trong ngực của anh "Cảm giác rất thần kỳ"
Khi đó Thư Niệm, đại khái sẽ không nghĩ tới
Mười năm sau cô, sẽ cùng người mà cô mãi mãi không nghĩ tới sẽ xuất hiện, vĩnh viễn ở chung một chỗ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!