Chương 46: Tôi... Bị mắc bệnh tâm lý

Edit: Na

- Beta: Vee

"..." Thư Niệm kinh ngạc nhìn anh, miệng a để lấy khí, sương trắng ở trong không khí mà tản ra. Tầm mắt giống như trở thành một, bối cảnh đều biến thành mờ ảo, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có dung mạo của anh lại rõ ràng như thường.

Tiếng mưa rơi hào hùng tựa như mất sóng, thế giới an tĩnh lại.

Thư Niệm chỉ có thể nghe được tim đang đập nhanh không thể ngừng lại, ở trong đầu không ngừng phóng to, lấn át tất cả lý trí của cô. Vào giờ khắc này, cô không cân nhắc bất kỳ chuyện gì, không muốn để cho mình ở trước mặt người mình yêu trở nên nơm nớp lo sợ.

Không muốn để cho mình thích một người là quyền lợi, bổ sung thêm nhiều điều kiện tốt như vậy.

Cô chỉ muốn nghe theo tâm ý của mình, muốn bắt tay của anh lại, đối với anh cười, sau đó thành thực nói cho anh.

Không cần theo đuổi, em cũng thích anh.

Em đơn phương anh một thời gian rồi, lo lắng anh thích người khác, lo lắng anh sẽ không thích em, cho nên không dám nói cho anh, sợ anh biết lại rời xa em.

Thật may anh cũng thích em nha.

Em rất vui.

Thư Niệm tưởng tượng nói cho anh nghe như vậy.

Cô là muốn làm vậy với anh.

Nhưng khi làm một người hèn nhát rất lâu, muốn lại lần nữa lấy dũng khí cũng là một chuyện cực kỳ chật vật. Cô sẽ cân nhắc rất nhiều, sẽ tưởng tượng lại mấy trăm tình huống có thể xảy ra, sẽ sợ tương lai phía trước.

Bởi vì khát vọng mà có sự ước mong, đổi lấy có lẽ cũng không phải một con đường mới.

Mà là một đường hầm tối tăm không mặt trời, không thấy lối ra.

Là thuộc về cô một người tối tăm không mặt trời, không nên kéo Tạ Như Hạc xuống.

Anh chỉ có thể làm cho cô vui vẻ, cũng không có nghĩa vụ trở thành vị cứu thế của cô.

Thư Niệm buông tha câu trả lời như vậy, nhìn về phía anh, lông mi khẽ run, tròng mắt bị nước mưa dính vào tạo một tầng hơi nước. Cô siết chặt ống tay áo, buồn phiền, cổ họng nghẹn lại một cách khó hiểu.

Hẳn là muốn cự tuyệt anh.

Hành động như vậy chắc chắn là từ chối anh.

Chỉ cần kịp thời cắt đứt tình cảm này, chỉ cần đem thứ tình cảm này cắt đứt đi, tương lai có những thứ có thể phát sinh không vui, nhưng cũng sẽ không phát sinh nữa.

Tạ Như Hạc tựa như không phát hiện được câu tiếp theo cô muốn nói, vẫn nhìn cô, rất kiên nhẫn lại ôn hòa, còn mang theo chút khẩn trương và mất tự nhiên, giống như một đứa bé đang tập làm người lớn chưa được lưu loát.

Thư Niệm nhất thời không nói ra lời.

Nếu như cô cự tuyệt anh, để cho anh không muốn tiếp tục với mình, hẳn là anh sẽ không vui đi. Tình cảm của anh từ trước đến giờ luôn giấu đi, nhất định là thấy cô có dấu hiệu thích anh, anh lúc đó mới nói ra.

Thư Niệm không muốn bởi vì sự khiếp đảm của cô, mà để dũng khí của Tạ Như Hạc trở nên không đáng giá một đồng.

Cô không muốn như vậy.

Đại khái bởi vì trôi qua thời gian dài vẫn không thấy cô trả lời, Tạ Như Hạc dần dần hiểu ý cô. Anh sờ cổ một cái, nhìn mưa rơi bên ngoài, khó khăn chuyển đề tài: "Tạnh mưa rồi, để anh đưa em về trước."

"..." Không khí ngột ngạt trong chớp mắt liền bay đi.

Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, muốn đem dù mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!