Chương 39: Đứng không vững

Edit: Vee

Chỗ này gần trạm tàu điện ngầm, số lượng người cũng không phải là ít.

Có người đi qua thì nhìn về phía bọn họ, thấy tướng mạo ba người đều bắt mắt, bầu không khí xung quanh lại như chứa dao, giống như đang quay phin truyền hình. Thư Niệm và Tạ Như Hạc đều là những người làm việc ở phía sau màn hình, đối với người đi đường mà nói, thì cũng chỉ xem như người có dáng dấp đẹp mắt.

Nhưng Từ Trạch Nguyên không giống như vậy. Gần đây hắn rất hot, nếu như vào lúc này lại xuất hiện tin tức bát quái nào, tuyệt đối sẽ bị công ty mắng đến chết.

Sợ bị người ta phát hiện, hắn cúi đầu đeo khẩu trang một lần nữa, kéo căng dây thần kinh xin lỗi với Tạ Như Hạc: "Thầy A Hạc, thật sự xin lỗi. Là lời tôi nói không che đậy miệng, anh không cần để tâm đến."

Có người qua đường bắt đầu hoài nghi, xì xào bàn tán. Từ Trạch Nguyên vẫn kiên trì nói hết lời: "Vậy tôi đi trước, hôm khác sẽ đến nhà anh tạ lỗi, thật xin lỗi."

Giống như không nghe thấy lời hắn nói, thần sắc của Tạ Như Hạc cũng không có thay đổi gì. Anh rũ mắt xuống, lông mi đen dày tinh tế, nhìn Thư Niệm, rất yên tĩnh.

Lại không khỏi có chút cảm xúc uỷ khuất.

Từ Trạch Nguyên không đợi anh đáp lại, quay đầu hạ giọng nói với Thư Niệm: "Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện, tạm biệt."

Sau đó ngăn lại một chiếc xe trên đường, rời đi.

Thư Niệm không nghe rõ lời Từ Trạch Nguyên nói, cũng không nhìn theo hướng hắn đi. Cô vẫn đứng ngốc lăng ở đó, không dám tin vào mắt mình, phản ứng đầu tiên là an ủi anh: "Đừng nghe lời anh ta nói, anh ta toàn nói hươu nói vượn cả thôi."

Tạ Như Hạc cầm đồ trong tay cô, vành môi kéo thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Em vẫn muốn gặp cậu ta sao?"

Thư Niệm mở to mắt: "A?"

Tạ Như Hạc không nói lại nữa, hàm dưới thẳng băng, cảm xúc không tốt.

Thư Niệm rủ mắt xuống nhìn chân anh: "Anh khỏi rồi sao?"

Tạ Như Hạc rất không vui, nhưng lại không muốn không để ý đến cô, cứng ngắc nói: "Hiện tại đi đường có thể không cần đỡ vào đồ vật nữa."

Nghe vậy, mắt Thư Niệm dần dần trừng lớn, nhịn không được liền nhảy nhảy hai cái tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: "Thật sao? Anh thật lợi hại!"

Tạ Như Hạc rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của cô.

Giống như còn vui hơn cả anh, khiến uất khí ở ngực anh dần dần tan đi.

Tạ Như Hạc mấp máy môi, mở ra một ánh mắt khác: "Cũng tạm."

"Không phải cũng tạm." Thư Niệm nghiêm túc phản bác anh, nhìn qua thì không khác gì đang giáo dục anh, "Lúc trước thì nói là hai tháng, bây giờ cũng mới chỉ hơn có một tháng thôi, anh rất lợi hại."

Đột nhiên chú ý tới xe lăn ở bên cạnh, Thư Niệm trừng mắt nhìn: "Vậy sao anh còn ngồi xe lăn?"

Tạ Như Hạc không trả lời, đặt đồ trong tay xuống xe lăn.

Hai người cùng sóng vai bước đi.

Bởi vì anh trầm mặc, Thư Niệm hơi nghi hoặc một chút, nghiêng đầu, nhìn theo thì lập tức phát hiện lúc anh đi đường cũng chưa hoàn toàn giống bình thường. Có chút khó khăn, đi một bước thì phải dừng lại, rồi mới có thể đi bước tiếp theo, không hề trôi chảy giống như khi nãy ở trước mặt Từ Trạch Nguyên.

Hô hấp của cô dừng lại, kéo kéo cổ tay anh.

Suy nghĩ còn chưa có sự kiểm duyệt của đại não, chỉ là một động tác theo bản năng.

Bước chân Tạ Như Hạc dừng lại, không viết vì sao cô lại có hành động này. Anh nghiêng đầu, đường cong bên mặt nhu hoà, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.

Ánh mắt anh trong suốt sạch sẽ, không mang theo chút tạp niệm nào, không khỏi khiến Thư Niệm có cảm giác đang khinh bạc anh. Cô lập tức buông lỏng tay, cũng không biết nên giải thích thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!