Edit: Na
beta: Leo Leo
Nghe vậy, Thư Niệm lại cúi đầu nhìn lời thoại một chút. Không biết có phải cô đã biết vị trí của nó hay không, cô cảm thấy, chỉ cần nhìn một chút, nhìn thấy đầu tiên chính là lời thoại đó.
Là một vị trí cực kỳ bắt mắt.
Thư Niệm cảm thấy mình có chút kỳ quái.
Nhưng lại thật giống như không phải cảm thấy mình kỳ quái
Cô cùng Tạ Như Hạc vẫn luôn ở cùng nhau như vậy.
Trước kia là như vậy, bây giờ có lẽ bởi vì lâu quá không gặp nhau, hay có thể bởi vì đã trưởng thành, hai người có một chút không thân thiết, nhưng thực ra cũng không có sự thay đổi quá lớn.
Có thể so với trước kia, Thư Niệm cảm thấy Tạ Như Hạc dường như có một chút khác lạ. Cụ thể là gì cô lại không nói ra được.
Liên quan đến anh cô đều cảm thấy mình không thể bình thường.
Thư Niệm muốn hỏi anh một chút, nhưng lại không biết nên hỏi anh cái gì, không thể làm gì khác là bỏ qua một bên. Nhớ tới lời anh mới nói, đầu ngón tay của cô buông xuống, chỉ đến câu thoại lúc nãy anh nói, "Anh mới vừa đọc câu này?"
Tầm mắt Tạ Như Hạc còn đặt ở ngoài cửa sổ. Nghe được lời Thư Niệm, anh đưa tay sờ một bên tai, cũng không tiến tới nữa, xa xa liếc mắt, không ngẩng đầu ừ một tiếng.
"Cái này không phải lời thoại của tôi." Thư Niệm rũ mắt xuống, suy tư một chút, bệnh nghề nghiệp liền tái phát, "Nhưng cái này, câu này không nên nói như vậy. Cái này là câu nói nam theo đuổi nữ, nam sinh này theo đuổi cô gái này rất lâu. Tính cách của cậu ta rõ ràng kiểu sáng sủa, những lời này cũng nói rất nhiều lần, người như cậu ta phải dùng một giọng nói tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng giọng nói của anh vừa rồi lại quá cứng ngắc."
"..."
Thư Niệm nghiêm túc phân tích: "Anh như vậy tương đối giống như lần đầu tiên tỏ tình."
Sắc mặt Tạ Như Hạc cứng đờ, giống như bị người khác nhìn thấu tâm tư, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Thư Niệm nhớ lại kinh nghiệm lồng tiếng, cùng với thầy và đạo diễn giải thích nội dung cho cô, tự nhiên nói: "Thanh âm của mấy nam sinh thương tương đối sáng ngời nhanh nhẹn. Anh phải mở miệng, đem vòm họng nâng lên. Đại khái là vậy."
Tạ Như Hạc nói: "Cái gì?"
Thư Niệm điều chỉnh xong, chợt lên tiếng: "Em thích anh."
Tạ Như Hạc sững sốt một chút, lông mi giật giật, cặp mắt đào hoa khẽ cong xuống, đường cong rất nhạt. Cảm xúc không có lộ ra ngoài, khó mà bị phát hiện, "Ừ"
"Thanh âm như vậy nghe thì sẽ sáng một chút." Nói xong, Thư Niệm nhìn về phía anh, "Anh thử một chút."
"Hả?"
Thư Niệm lại nói một lần: "Anh thử một chút đi."
"..." Tạ Như Hạc dừng lại, nhất thời không phản ứng kịp: "Thử cái gì?"
"Chính là nói giọng sáng một chút ấy. Mang vòm hòng, chính là vị trí sau vòm miệng." Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới, "Anh hẳn biết những thứ này chứ? Anh trước còn dạy tôi làm sao hát âm cao."
Tạ Như Hạc chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Thư Niệm hứng thú, đem lời thoại cho anh: "Vậy anh thử một chút, lồng tiếng rất dễ."
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô, Tạ Như Hạc nhận lấy lời thoại, hắng giọng một cái, không lưu loát đọc lời thoại bên cạnh câu cô vừa nói kia: "Em có phải muốn ăn cái gì không?"
Thanh âm so với mới vừa rồi sáng ngời trong trẻo một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!