Chương 6: Phần 6

10

Tâm trạng không tốt, ta lại lui về hậu viện.

Tạ Hoài đang cho Tiểu Hồng ăn, thấy hắn mang thùng đi lấy nước, ta liền xắn tay áo giúp hắn bơm nước giếng.

"Hôm nay không có giờ học sao, sao không đi học?"

Giọng của Tạ Hoài rất đặc biệt, trong vẻ thoải mái lại pha chút trầm lắng, khiến ta bỗng dưng cảm thấy uất ức.

Ta lau mặt, mở miệng, nhưng cảm giác cổ họng hơi khản.

"Hôm nay không đi nghe giảng nữa."

Tạ Hoài ngẩng đầu, lướt nhìn ta một lượt, rồi chỉ vào quần áo ta:

"Lại đánh nhau à? Còn thua sao?"

Ta bật khóc, ngồi phịch xuống bên giếng, bắt đầu lấy tay lau nước mắt.

"Ngươi xem quần áo ta rách hết rồi, thủng lỗ chỗ, vậy mà cha ta không hỏi han gì, ngược lại còn bênh bọn chúng mà bắt nạt ta.

Hu hu hu…"

"Ta đau quá đi mất… Hu hu hu… Nếu mẫu thân ta còn sống, bà nhất định sẽ đánh bọn chúng cho hả giận, còn cha ta chỉ biết mắng ta thôi… Hu hu hu…"

Tạ Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, hắn tự mình bơm nước, đổ đầy thùng.

"Sao không đánh trả?"

"Ta rơi xuống hố, bọn chúng đào một cái hố ngay trước cửa viện, khi ta còn ở dưới hố thì bọn chúng ra tay."

Tạ Hoài từ tốn đổ nước vào chuồng ngựa.

"Khóc lóc có ích gì, kẻ khác bắt nạt ngươi, ngươi phải tìm cách đáp trả, chứ khóc lóc thế này thì lần sau bọn chúng sẽ tha cho ngươi sao?"

Ta lau nước mắt, giọng đầy bất lực: "Ta cũng muốn đánh trả, nhưng sợ cha ta khó xử.

Từ khi mẫu thân ta mất, ông ấy lúc nào cũng sống trong sợ hãi.

Ta nghĩ rằng với võ công cao cường của mình, ta có thể bảo vệ ông ấy, đánh thì đánh, có gì to tát đâu.

Nhưng hôm nay nhìn lại, có lẽ không phải như vậy."

Ta kể cho Tạ Hoài nghe việc phụ thân quỳ lạy cầu xin, hắn nghe xong thì ngồi xuống ghế đá, gõ nhẹ lên bàn đá rồi từ tốn nói:

"Ngươi là nữ nhi, không thoát khỏi việc phải xuất giá theo chồng.

Những gia đình quyền thế trong kinh thành đa phần đều ủng hộ Thái tử, dù ngươi gả cho ai thì tình cảnh của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cha ngươi dĩ nhiên không dám đắc tội với bọn họ."

Đúng vậy, chính là như thế.

Thái tử là người kế vị, nhưng từ nhỏ đã ghét ta.

Khi mẫu thân ta còn sống, hắn còn khách sáo đôi phần, giờ thì càng ngày càng không coi ta ra gì.

Trước đây ta không để tâm lắm, nghĩ rằng với võ công của mình thì không có gì phải sợ, nhưng rồi ta quên mất, đây là thời cổ đại, nơi mà đạo lý chẳng mấy khi được tuân theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!