Lâm Tự sinh con gái, Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đang chơi đùa với đứa bé, trong lòng có chút ghen, lúc trước Cố Dung Khanh sinh Ôn Noãn, làm gì có cái dáng vẻ của một người mẹ chứ.
Sao bây giờ nhìn thấy con người khác thì tình thương bao la của mẹ lại trỗi dậy? Lâm Tự bế con gái đứng cạnh Cố Dung Khanh, hôn gương mặt nhỏ của cô bé, rồi lại cầm bàn tay nhỏ nhắn kia hôn.
Miệng thì luôn nói đáng yêu quá.
Ôn Lĩnh kéo Ôn Noãn đứng ở một góc, cảm giác được tay của cô bị nhéo một cái, Ôn Lĩnh cúi đầu nhìn Ôn Noãn, thấy con gái bĩu môi, mắt trông mong nhìn về Cố Dung Khanh, trên mặt rõ ràng là không vui.
Nhưng mà Cố Dung Khanh nào hay biết chuyện này....
Bản thân ghen thì Ôn Lĩnh ráng nhịn, nhưng mà đến con gái yêu dấu của cô cũng ghen, Ôn Lĩnh thật sự không thể nhịn được nữa. Cô nắm lấy tay Ôn Noãn đi đến bên người Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh còn không thèm để ý vẫn luôn chơi với cục cưng nhỏ kia, Ôn Lĩnh thấy vậy lạnh lùng nói, "Đáng yêu sao?"
Cố Dung Khanh theo bản năng liền gật đầu, cười cười quay đầu lại định nói với Ôn Lĩnh là rất đáng yêu, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy một lớn một nhỏ đang nhìn cô với dáng vẻ không vui, Ôn Lĩnh thì thôi bỏ qua, cô coi như không có gì.... Nhưng mà dáng vẻ ấm ức của Ôn Noãn nhìn cô, đột nhiên Cố Dung Khanh chột dạ.
"Mẹ nhỏ...."
Ôn Noãn ấm a ấm ức gọi cô, làm cô càng thêm chột dạ, cô ôm lấy Ôn Noãn ôn nhu hỏi, "Làm sao vậy Tiểu Noãn?"
Ôn Noãn không trả lời, đôi mắt nhìn về phía cục cưng nhỏ kia, rồi lại cúi đầu với vẻ mặt mất mát.
Huhu... mẹ nhỏ cũng không có hôn cô như vậy, cũng không có nói cô đáng yêu.
Thật ra, bây giờ cô bé không cam lòng, trong đầu đều là cục cưng nhỏ kia cướp đi mẹ nhỏ của cô bé, cô bé nhịn không được muốn đến nhìn xem cục cưng nhỏ kia thế nào.
Lâm Tự thấy cô bé đi lại nhìn con gái mình, cũng đem con gái cho cô bé xem, cái dáng vẻ ấm ức vừa rồi của Ôn Noãn cô cũng thấy, nói thật thì cô cũng không ngờ Cố Dung Khanh lại thích trẻ con tới vậy.
"Tiểu Noãn, lại đây với dì nào."
Vốn dĩ Ôn Noãn chỉ muốn đến nhìn một cái, nhưng bị Lâm Tự nói vậy, ngược lại trong lòng cô bé có chút xấu hổ, cô bé quay đầu trốn vào trong lòng ngực Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh biết con gái đang xấu hổ, cô ngồi xuống ôm Tiểu Noãn hỏi, "Tiểu Noãn có muốn đi xem em gái không?"
Ôn Noãn bất động, Ôn Lĩnh ôm cô bé đi đến trước mặt Lâm Tự, mới vừa rồi Cố Dung Khanh vẫn luôn chơi với đứa bé, cô cũng chưa có nhìn rõ mặt cục cưng nhỏ, nhìn kỹ thì thấy thật đáng yêu a.
"Tiểu Noãn, mau lại xem đi con, em gái đáng yêu lắm nha."
Ôn Noãn từ trong lòng ngực Ôn Lĩnh chui ra, nhìn thấy cục cưng nhỏ trên tay Lâm Tự, hai mắt mở to, đưa tay sờ gương mặt nhỏ kia, cục cưng nhỏ giống như có ý thức cũng cười cười, Tiểu Noãn còn cười theo rồi quay sang nhìn Ôn Lĩnh, kiêu ngạo vô cùng, giọng nói vui vẻ, "Mẹ, em ấy nhìn con cười kìa."
"Đúng rồi, em ấy thích Tiểu Noãn nha."
Vâng, Tiểu Noãn cũng thích em ấy."
Cho nên, cái người ghen kia giờ đây lại là Cố Dung Khanh, nhìn thấy vợ và con gái vây quanh cục cưng nhỏ chơi, đột nhiên cô hiểu được tâm trạng vừa rồi của hai người, trong lòng vừa ghen vừa hụt hẫng.
Đứa trẻ mới sinh ra chơi một lát thì ngủ, lúc Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh mang Tiểu Noãn đi, thì đụng phải An Nhược và Sở Du, còn có Khả Khả.
Khả Khả đi đến gần, Tiểu Noãn đã khoe khoang, "Khả Khả, mới vừa rồi em gái còn cười với mình."
"Mình còn hôn em ấy nữa."
Tiểu Noãn vốn dĩ tưởng rằng sẽ được hâm mộ, nào ngờ Khả Khả lại nhìn cô bé với vẻ mặt xem thường, Khả Khả nhìn cục cưng nhỏ đang ngủ có chút không vui, giống như bị đoạt mất bạn chiến hữu vậy.
Sau đó, cô bé nói ra lời làm cho người khác ngạc nhiên, "Có gì hay ho lắm sao, về sau mẹ của mình cũng sẽ sinh em gái, còn cười với mình nữa."
Mấy người lớn nghe Khả Khả nói vậy cực kỳ ngạc nhiên, mà Khả Khả cũng không để ý, kéo tay Sở Du nói, "Mẹ, con cũng sẽ có em gái chứ?"
Sở Du đột nhiên bị hỏi, nhìn An Nhược có chút bất lực, An Nhược cũng ngây người, cô không ngờ Khả Khả sẽ nói như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Các cô không biết nói gì nhưng Tiểu Noãn lại biết, cô bé không phục mà nói, "Em gái thì mình cũng có thể có nha."
Lúc nói rất tự tin, nói xong còn bắt chước Khả Khả hỏi mẹ cô bé, "Mẹ, con cũng sẽ có em gái chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!