Chương 39: (Vô Đề)

Cúp điện thoại, Cố Dung Khanh vẫn còn xấu hổ....!

Cô không ngờ Lương Mị lại tiến triển nhanh như vậy, đã ở cùng Lâm Tự, rõ ràng mấy hôm trước hai cô gọi điện thoại với nhau, Lương Mị còn bảo còn phải chờ thêm một thời gian nữa, chờ thêm một thời gian là chờ mấy ngày sao?

Chưa hết...! nhanh như vậy đã làm...! mấy cái chuyện làm người ta mặt đỏ tai hồng....!

Là một người trưởng thành, nghe thấy mấy cái chuyện này, ít nhiều sẽ không được tự nhiên cho lắm.

Mà bây giờ, Lương Mị đã có Lâm Tự rồi, còn cô với Ôn Lĩnh thì....!

Cô cũng không biết ngoài Ôn Noãn ra, cô còn cơ hội nào để gặt mặt Ôn Lĩnh nữa, hình như khoảng cách của hai người ngày càng xa.

Nhưng lời nói của An Nhược, vẫn còn ở bên tai cô.

Phản ứng của Ôn Lĩnh....! Chắc chắn lúc đó Ôn Lĩnh đã nghe được lời cô nói, nhưng lại xem như không có gì.

Hôm nay, còn đi ăn lẩu với An Nhược, ăn thì thôi đi, còn bị chụp hình nữa....! Ảnh chụp.

Hai người ở bên ngoài ôm ôm ấp ấp cái gì vậy?

Nghĩ đến thôi thì cảm xúc bị Lương Mị cắt ngang lại trở lại.

Cũng vì cô thấy được hot search của An Nhược và Ôn Lĩnh cho nên cô mới gọi điện thoại cho Lương Mị.

Nhưng mà cho dù cô có hỏi Lương Mị thì chưa chắc gì Lương Mị đã biết, An Nhược cũng không phải nghệ sĩ của Vạn Dương, nhưng mà cô chỉ muốn nói với Lương Mị vậy thôi.

Tại sao trước kia, cô lại không biết Ôn Lĩnh lại thu hút nhiều phụ nữ như vậy chứ? Ôn Lĩnh với An Nhược thực sự không có gì sao?

Cố Dung Khanh có chút không tin, không biết vì sao lại bị chụp hình, nhưng mà cô vẫn thấy hai người kia có gì đó mờ ám.

Gần đây, cô cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, lúc trước toàn tâm toàn ý làm việc, xem nhẹ quá nhiều việc.

Mà bây giờ, cô lại điên cuồng muốn tìm Ôn Lĩnh về bên cạnh cô.

Cô thậm chí còn muốn gọi điện thoải hỏi Ôn Lĩnh, nhưng mà....! Tối hôm qua, cô có gọi cho Ôn Lĩnh nhưng Ôn Lĩnh không nghe máy, cũng không có gọi lại cho cô.

Trước kia sẽ không như vậy, càng ngày Cố Dung Khanh càng cảm thấy uỷ khuất, cũng cảm thấy bản thân xứng đáng bị đối xử như vậy.

Cô đứng trên ban công, cảm thấy lạnh vì vậy đi về phòng, Ôn Noãn đã ngủ rồi, đứa nhỏ này thật sự làm cho người khác phải ít lo lắng, cơ bản không cần dỗ cũng đã ngủ rồi.

Cố Dung Khanh nhìn Ôn Noãn ngủ, cái miệng nhỏ chu chu ra, hai tay đặt ở bên người ngay ngắn, giống Ôn Lĩnh vậy.

Nhìn Ôn Noãn một lát, hơn nửa đêm rồi, cô đưa ra một quyết định.

Ngày mai, cô sẽ gọi cho Lương Mị, cô muốn giảm tải bớt công việc.

Mấy năm nay, đam mê với công việc làm cho cô bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Cô từng cho rằng đối với Ôn Lĩnh, đó là một thói quen, nhưng mà...! cái thói quen này thật đáng sợ, cô thực sự không chịu nổi khi thấy An Nhược và Ôn Lĩnh có tiếp xúc thân mật với nhau, cô cũng không tiếp thu được cái ánh mắt địch ý kia của cô giáo Ôn Noãn.

Kết hôn bảy năm, cô xem trọng công việc, vui vẻ hưng phấn trong đó, gạt Ôn Lĩnh và Ôn Noãn sang một bên để hai người sống với nhau, rồi từng ngày từng này cô lãng quên mất hai người, cuối cùng làm cho Ôn Lĩnh thương tích đầy mình.

Thậm chí...! cô còn không có kiên nhẫn nữa.

Có khả năng thích sao? Mấy tháng trước Cố Dung Khanh nói với Ôn Lĩnh như vậy đó, cô cảm thấy bản thân cô quá khốn nạn....!

Ngày hôm sau, Cố Dung Khanh dậy rất sớm, cô làm bữa sáng cho Ôn Noãn, chờ Ôn Noãn ăn xong, cô muốn gọi điện thoại cho Lương Mị, nhưng nghĩ đến có thể Lương Mị còn chưa thức dậy, cho nên cô đành phải nhắn WeChat.

Sau khi có quyết định này, cô thực sự gấp không chờ được nữa rồi, muốn nói cho Lương Mị nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!