Chương 38: (Vô Đề)

Cuối cùng, giáo viên của Ôn Noãn vẫn gọi cho Ôn Lĩnh.

Lúc đó, Ôn Lĩnh đang ở thư phòng bận rộn, cô luôn có thói quen khi làm việc sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên cuộc điện thoại đầu tiên không nghe máy.

Vì vậy, cái biểu cảm mất mát của giáo viên lập tức bị Cố Dung Khanh thấy.

Mất mát???

Gần đây, Cố Dung Khanh rất mẫn cảm, cô còn cảm thấy bản thân quá thông minh, trước kia tại sao lại không dùng cho chuyện tình cảm chứ.

Mà bây giờ...! cái biểu cảm của giáo viên lại quá mức rõ ràng.

Cô giáo nhỏ này đối với vợ trước của cô có mờ ám.

Nhưng mà, cô nghĩ trong đầu, vợ trước của cô chắc không thích kiểu người như giáo viên này, vị này thực sự quá đáng yêu...!

Đôi mắt lại lớn.

Lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, thật đáng yêu mà.

Với khẩu vị của Ôn Lĩnh.

Tuyệt đối sẽ không thích cái kiểu đáng yêu này.

Cô có chút yên tâm.

"Cô giáo, để tôi gọi cho Ôn Lĩnh." Cố Dung Khanh cười thành tiếng, sau đó gọi cho Ôn Lĩnh.

Nhưng mà vẫn không có ai nghe máy.

Cái này làm cho Cố Dung Khanh có chút xấu hổ, mà tâm tình của giáo viên từ âm thành dương.

Cuối cùng, vẫn là Ôn Noãn chịu không nổi nữa, thở dài, cô bé lôi kéo tay cô giáo nói, "Cô giáo, cô gọi cho bà ngoại con là được."

Aizz...! cuộc sống thực không dễ dàng, Ôn Noãn thở dài.

Tại sao cả cô giáo và mẹ đều ngốc như vậy, lúc nãy gọi cho bà ngoại không phải là tốt nhất sao? Điện thoại của mẹ lớn quanh năm đều để chế độ im lặng, làm sao có thể nghe điện thoại chứ?

Cuối cùng vẫn phải dựa vào Cố mẹ mà Cố Dung Khanh mới có thể đón Ôn Noãn về nhà.

Hai ngày sau thì vô cùng thuận lợi, chẳng qua Cố Dung Khanh để ý, mỗi lần cô giáo viên kia nhìn cô, ánh mắt rất chi là không đúng.

"Tiểu Noãn, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi con."

Hôm nay, Cố Dung Khanh không có mang kính, cô chỉ trang điểm đơn giản, lúc cô cười lên thực sự quá đẹp, mấy phụ huynh đến đón con đều nhìn cô không chớp mắt.

Nhưng mà cô rõ ràng nhìn thấy được biểu cảm của vị giáo viên kia không hề tốt.

Vì thế lúc cô mang Ôn Noãn lên xe, trên đường về nhà vẫn luôn cao hứng.

Ôn Noãn nhìn cô mà không hiểu, "Mẹ, mẹ có chuyện gì vui vẻ sao?"

Cố Dung Khanh đang cười, đột ngột bị Ôn Noãn hỏi vậy, bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Thật là ngây thơ quá đi mà...!

Hành vi hôm nay của cô thật là....! Ôn Lĩnh chắc chắn sẽ không thích tiểu cô nương như vậy nha, nhưng mà sao bây giờ cô đến mức phải đi tranh giành tình cảm với một cô gái nhỏ nữa ư?

Mà điều quan trọng nhất là đương sự không có ở đây a!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!