Chương 9: Gượng gạo

Xe dừng lại bên ngoài khu nghỉ dưỡng, Bùi Sâm không tắt máy, hạ kính xe xuống, nhìn ra ngoài: "Quán lẩu sukiyaki kiểu Nhật này nấu cũng được đấy, ăn ở đây nhé?"

Khương Thanh Diễn thò đầu nhìn thử một cái, căn nhà gỗ độc lập trông rất có phong cách, anh tháo dây an toàn rồi gật đầu: "Đã là chỗ ông chủ Bùi chọn thì chắc chắn không tệ."

Quán được trang trí hoàn toàn theo phong cách Nhật Bản, diện tích không lớn, vài bàn bên trong khách đã gần ăn xong, đang ngồi trò chuyện nho nhỏ. Một nhân viên phục vụ vừa thấy Bùi Sâm đã tươi cười chạy ra: "Anh Bùi đến ăn tối ạ?"

Bùi Sâm khẽ gật đầu:

"Dẫn bạn tới ăn, hai người, cho phòng riêng."

"Dạ vâng!" Nhân viên dẫn hai người đi vào trong, kéo cánh cửa trượt bằng gỗ ra, tinh nghịch chớp mắt với Khương Thanh Diễn đang đi cạnh Bùi Sâm: "Mời anh Bùi vào."

Bùi Sâm dừng lại trước cửa, nghiêng người ý bảo Khương Thanh Diễn vào trước. Cô phục vụ là một cô gái trẻ tuổi, chừng tuổi với Mễ Hòa, hoạt bát lanh lợi. Đợi hai người ngồi vào chỗ, cô đặt thực đơn trước mặt Khương Thanh Diễn: "Mời anh xem qua menu, em đi rót hai ly trà."

Trong phòng ấm áp, Bùi Sâm cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi, Ánh mắt Khương Thanh Diễn rời khỏi thực đơn, dừng lại trên người hắn, rất kỳ lạ, áo sơ mi mặc trên người khác luôn tạo cảm giác nghiêm chỉnh, nhưng mặc trên người Bùi Sâm thì lại chẳng thể che đi phần dã tính, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cẳng tay rắn chắc màu bánh mật, trên mu bàn tay là một vết sẹo cũ kéo dài đến mặt trong cổ tay, nhìn là biết đã có từ lâu, lần đầu nhìn sẽ thấy dọa người.

Khương Thanh Diễn có chút bệnh nghề nghiệp, ánh mắt dừng lại trên đó không rời được, ước chừng đây là vết thương do vật sắc nhọn gây ra.

"Ban đầu định đưa cậu đi ăn lẩu lòng bò nổi tiếng ở Lạc Ba, nhưng hơi cay, sợ cậu không quen." Bùi Sâm bỏ tay xuống, cất giọng: "Nhiều khách từ phương Nam tới đây đều thích chỗ này, vị khá thanh đạm."

Khương Thanh Diễn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm: "Cảm ơn anh, đúng là tôi rất ít ăn cay."

"Hai ly trà đây ạ." Một giọng nữ khác hẳn cô gái ban nãy vang lên từ cửa. Một người phụ nữ trạc ba mươi tay bưng khay gỗ, đặt ly trà xuống bàn, rồi lấy ra hai chai rượu sake, cười tươi nhìn Bùi Sâm:

"Anh Bùi đến sao không báo trước một tiếng?" Cô ta nghiêng đầu nhìn Bùi Sâm, chống tay lên mặt bàn, trên người phảng phất mùi nước hoa dịu nhẹ.

Khoảng cách giữa cô ta và Bùi Sâm rất gần, gần đến mức có hơi thân mật. Bùi Sâm nhìn cô ta một cái, ngả lưng tựa vào ghế: "Dẫn bạn tới ăn tối thôi."

Lúc này người phụ nữ mới quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, cô ta rất xinh đẹp, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua anh, khóe môi khẽ cong: "Anh đẹp trai đây chắc không phải người bản địa nhỉ?"

Khương Thanh Diễn đối mắt với cô một giây: "Tôi là người Dương Châu."

Rõ ràng cô ta chẳng quan tâm anh đến từ đâu, lại quay về nhìn Bùi Sâm: "Dạo này bận lắm à?"

"Cũng tạm." Bùi Sâm quay sang hỏi Khương Thanh Diễn: "Ngoài lẩu sukiyaki ra, cậu còn muốn gọi thêm gì không?"

"Thế là đủ rồi." Khương Thanh Diễn gập menu lại để sang bên cạnh, cảm thấy sự có mặt của mình trong căn phòng nhỏ này hình như hơi thừa.

Người phụ nữ nhướng mày, ánh mắt nóng rực dán chặt lấy Bùi Sâm vài giây, bàn tay đặt lên vai hắn rồi lập tức rút về: "Vậy để tôi bảo bếp chuẩn bị, cần gì cứ gọi tôi."

Bùi Sâm đẩy ly trà đến trước mặt Khương Thanh Diễn, đặt hai chai rượu sake sang bên cạnh, không có ý định uống: "Cô ấy là bà chủ ở đây."

"Ồ." Khương Thanh Diễn cụp mắt xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, hương lúa mạch nhàn nhạt lan ra nơi đầu lưỡi.

Anh nhìn ra được, Bùi Sâm không phải kiểu người dễ gần. Lạc Ba không phải thành phố nhỏ, nhưng người quen biết Bùi Sâm lại rất nhiều. Đôi mắt hắn như chất chứa nhiều chuyện, còn có cả vết sẹo dài trên tay hắn nữa. Khách quan mà nói, nếu là thường ngày, đây là kiểu người mà Khương Thanh Diễn tuyệt đối sẽ không tiếp xúc sâu, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.

Nhưng hết lần này đến lần khác, chính cái khí chất đó lại khiến người ta thấy yên lòng mà dựa vào, đến mức nửa đêm Khương Thanh Diễn mới vô thức bắt xe tới khu nghỉ dưỡng. Dù ban nãy bị hắn chặn tay có hơi ngại, nhưng nếu là Bùi Sâm thì dường như vẫn có thể hiểu được. So với anh, bà chủ kia lại càng không có giới hạn, mà Bùi Sâm thì lại hoàn toàn dửng dưng.

Mình bị ghét bỏ rồi. Khương Thanh Diễn cụp mắt nhìn chằm chằm vào ly trà, trong lòng hơi u sầu.

Đây là phòng nhỏ chỉ vừa bốn người, cửa gỗ kéo lại một cái là bên trong lập tức yên tĩnh. Bùi Sâm đặt tay lên bàn, khẽ xoay ly trà vài vòng: "Hôm nay tôi gặp được viện trưởng Trần, cậu vẫn chưa kể chuyện đêm qua với ông ấy à?"

"Chưa." Khương Thanh Diễn ngồi thẳng người: "Viện trưởng Trần cũng là có lòng tốt, không cần phải kể mấy chuyện phiền phức này làm gì."

Bùi Sâm gật đầu, Khương Thanh Diễn hơi cau mày: "Thật ra cái cửa kính đó không nhất định phải bồi thường, tôi nhìn thấy cậu thanh niên hôm nay, điều kiện chắc cũng không khá giả gì."

"Không liên quan đến điều kiện." Bùi Sâm nói: "Làm sai thì phải chịu phạt. Nếu bây giờ không học được điều đó, sau này cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều."

Khương Thanh Diễn mím môi, không lên tiếng. Đúng lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, cô phục vụ ban nãy nhanh nhẹn bê nồi lẩu vào, thêm ba bốn đĩa món ăn nhẹ: "Anh Bùi, mấy món này là bà chủ tặng nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!