—
"Vậy à." Bác sĩ Khương vẫn rất kiềm chế không để lộ chút biểu cảm tiếc nuối hay thất vọng nào, rút tay về: "Vậy thì quả trứng này chú ăn luôn nhé."
Bùi Sâm vẫn không nói gì, lặng lẽ nhìn anh. Chỉ thấy giữa đôi mày của Khương Thanh Diễn khẽ nhíu lại, cắn một nửa lòng đỏ trứng, nhai vài miếng không biểu cảm, rồi lập tức gắp một miếng đồ chua bỏ vào miệng.
Biểu cảm rất sống động, lại khiến Bùi Sâm bỗng nhớ đến lần đầu gặp anh, khi ấy anh không kiêng dè mà dựa sát vào người hắn, trên người nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa sáng rực vừa ngơ ngác.
Không thể không thừa nhận, tay nghề của dì giúp việc rất khá, bữa sáng được nêm nếm rất ngon, chỉ là hơi nhiều món ăn. Bùi Đóa Đóa còn chạy ra quầy lễ tân lấy túi zip về, Khương Thanh Diễn gom hết phần còn lại, gói mang đi.
Lão khoa ở trong mắt nhiều người tưởng như nhàn nhã, nhưng chỉ có bác sĩ mới biết, đây vừa là khoa tổng hợp vừa là khoa điều trị bệnh nặng. Mà tất cả điều này chỉ có thể vận hành tốt khi người nhà bệnh nhân hiểu chuyện và chịu phối hợp. Mà chính điểm này lại là điều khó khăn nhất trong rất nhiều tình huống.
Cũng giống như hôm qua, đợt khám sức khỏe miễn phí *****ên cho người cao tuổi bắt đầu, những cụ ông cụ bà cầm kết quả đến gặp bác sĩ rồi lại lặng lẽ rời đi trong tiếng chất vấn đầy khó hiểu từ con cái. Đến chiều, sau khi gọi đến người cuối cùng, Khương Thanh Diễn mới vươn vai đứng dậy, cảm thấy cả người cứng đờ, xoay cổ mấy cái và thay áo khoác. Vừa xuống đến tầng một, điện thoại liền vang lên, anh lấy ra xem thì ngạc nhiên thấy là Bùi Sâm gọi đến.
Để tiện cho việc chăm sóc người già, lão khoa được bố trí ở tầng hai. Giờ tan tầm thang máy thường rất đông, Khương Thanh Diễn cầm điện thoại, vừa đi bộ xuống cầu thang vừa bắt máy.
"Ông chủ Bùi?" Giọng Khương Thanh Diễn mang theo chút ngạc nhiên. "Có chuyện gì sao?"
Đầu bên kia của Bùi Sâm có chút ồn, hình như đang ở bên ngoài: "Hôm nay tôi có việc ghé qua Bệnh viện Trung tâm, tiện thể có thể chở cậu về."
Trong điện thoại lặng đi một giây, Khương Thanh Diễn mới vội nói: "Tôi tan ca rồi, đang đi xuống đây."
"Cổng bệnh viện không đậu xe được, xe đỗ bên hẻm đối diện."
Viện trưởng Trần đứng bên cạnh Bùi Sâm, chờ hắn cúp máy mới nghi hoặc hỏi: "Hôm qua cậu ấy dọn vào ký túc xá bệnh viện rồi, còn lên xe cậu làm gì?"
Bùi Sâm không biết Khương Thanh Diễn đã giải thích thế nào với viện trưởng Trần, chỉ nói: "Tối qua lo Bùi Đóa Đóa bị sốt, nên nhờ bác sĩ Khương đến Lộc Minh ngủ một đêm."
"Cậu làm gì mà…" Viện trưởng Trần trừng mắt nhìn Bùi Sâm, rõ là giận mà không tiện phát ra, mãi sau mới cố lựa lời: "Vậy là đêm qua Đóa Đóa có sốt thật không?"
Bùi Sâm nghe ra rõ ràng ông không hài lòng, cũng chẳng có ý định giải thích: "Không, hôm nay thằng bé đã đi nhà trẻ rồi."
"Bác sĩ Khương là sinh viên xuất sắc, thầy của cậu ấy là bậc tiền bối danh tiếng trong giới tim mạch, ban đầu khi cậu ấy xin về hỗ trợ bệnh viện số 1, người ta còn không muốn buông tay đấy."
Nếu không phải vì Bùi Sâm có nhiều đóng góp cho Bệnh viện Trung tâm, viện trưởng Trần sớm đã lên tiếng than phiền rồi. Vừa dứt lời, ông vẫn không nhịn được nói thêm: "Lúc trước còn nói cậu ấy sắp sang nước T học lên cao nữa kìa."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, người tài năng như vậy, chẳng lẽ chỉ để cậu đưa về làm bác sĩ riêng cho con trai mình?
Bùi Sâm dựa người vào cửa xe, trên mặt không biểu cảm, mắt dõi về phía bệnh viện.
Mỗi khi kết thúc khám bệnh, cổng bệnh viện sẽ đổ ra đông nghịt người. Cách một con đường không rộng lắm, hắn lập tức nhìn thấy Khương Thanh Diễn giữa đám đông, anh thật sự quá khác biệt so với những người xung quanh, khiến cho người khác dễ dàng nhận ra ngay lập tức.
Một chiếc xe SUV nổi bật dừng trong con hẻm đối diện, rất dễ nhận biết. Khương Thanh Diễn từ xa đi lại, thấy Bùi Sâm đang nhìn mình, lúc đến gần thì chạy chầm chậm vài bước.
"Anh chờ có lâu không?" Khương Thanh Diễn mỉm cười hỏi, lúc này mới nhìn thấy viện trưởng Trần quay lưng về phía mình: "Viện trưởng Trần cũng ở đây ạ."
"À, vừa nói chuyện với Bùi Sâm một chút thôi." Viện trưởng Trần dường như không mấy để tâm chuyện mình bị phớt lờ hoàn toàn: "Nghe nói tối qua vì lo cho Đóa Đóa mà cậu còn đặc biệt đến Lộc Minh ngủ một đêm, ở có quen không?"
Gương mặt Khương Thanh Diễn thoáng ngớ ra, "À" một tiếng, cười gượng: "Cũng ổn ạ."
Viện trưởng Trần lại cười bảo: "Cuối tuần này ông cụ nhà tôi mừng thọ chín mươi tuổi, đãi mấy bàn trong quảng trường nhỏ ở khu nghỉ dưỡng, không mời đồng nghiệp trong bệnh viện đâu, nếu bác sĩ Khương có thời gian thì đến chung vui chút nhé."
"Nhất định rồi ạ," Khương Thanh Diễn cũng cười đáp: "Chuyện vui như vậy, tôi nhất định phải đến để mừng chứ."
"Vậy được, trước tiên cứ vậy đi, tôi còn có việc, đi trước đây." Viện trưởng Trần nói: "Lái xe chậm thôi nhé."
Xe của viện trưởng Trần đậu ngay trong viện, chờ ông đi khỏi rồi hai người mới lên xe.
"Tôi đưa cậu về lấy hành lý trước đã." Bùi Sâm cho xe chạy ra khỏi con hẻm, ký túc xá bệnh viện cách đó không xa, chỉ mất vài phút là đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!