Chương 7: Ngủ ngon

"Trong phòng có đầy đủ đồ sinh hoạt cơ bản, nếu nước khoáng không đủ thì cứ xuống tầng lấy, tối nay Tằng Chấn trực ở quầy lễ tân." Bùi Sâm rất biết giữ khoảng cách, vẫn đứng yên ở cửa chứ không bước vào. Hắn dừng một lát rồi nói thêm: "Hoặc là tìm tôi cũng được."

"Cảm ơn ông chủ Bùi, làm phiền anh rồi." Trong phòng hơi ấm, Khương Thanh Diễn cởi áo khoác, chỉ còn mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái. Vì không có máy sấy tóc nên tóc có hơi rối, mềm mại rủ xuống trán, trông cả người đều rất dịu dàng. Anh ngồi bên mép giường nhìn hắn, mỉm cười nói: "Ngủ ngon."

Bùi Sâm tự nhận mình là người thô kệch, Bùi Đoá Đoá trước khi ngủ hay nũng nịu, rửa mặt xong sẽ nói "ba ơi mai gặp lại". Tăng Chấn với Mễ Hòa thì thẳng tính, thường chỉ nói "tôi lên trước đây". Hai chữ kia, đặt trong sách hay phim thì không thấy gì kỳ lạ, nhưng suốt hơn ba mươi năm sống trên đời, Bùi Sâm chưa từng nghe ai chúc mình "ngủ ngon" trước khi đi ngủ cả.

Có rất nhiều lời thường ngày không nói, đến lúc muốn nói thì lại chẳng thể thốt nên lời, Bùi Sâm biết lúc này mình nên đáp lại một câu ngủ ngon, nhưng môi khẽ mấp máy rồi lại thôi, chỉ gật đầu: "Ngủ đi."

Cửa phòng vốn chỉ khép hờ chứ chưa đóng hẳn, Bùi Sâm xoay người kéo cửa ra, trong lúc đưa tay đóng lại thì lại liếc vào bên trong một cái. Khương Thanh Diễn đang cúi đầu cắm dây sạc điện thoại, anh ngồi trong căn phòng tràn ánh sáng ấm áp, trông khá hơn nhiều so với lúc bị để lại một mình trong ký túc xá.

Ít ra là không còn đáng thương như lúc trước nữa.

Làm nghề bác sĩ nên chuyện đảo lộn ngày đêm là bình thường, chất lượng giấc ngủ của Khương Thanh Diễn vẫn luôn không tốt, thế mà đêm nay anh lại ngủ rất say. Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh mới nhận ra là tối qua chỉ vừa nằm xuống giường chưa đến vài phút đã ngủ thiếp đi rồi.

Bảy giờ sáng, cả khu nghỉ dưỡng vẫn chìm trong giấc ngủ, Khương Thanh Diễn thay đồ, rửa mặt xong đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Đây là căn phòng có hướng nhìn rất đẹp, cửa sổ đối diện với quảng trường nhỏ trong khu nghỉ, nên cực kỳ yên tĩnh, không có gì che chắn phía trước. Trời đã hửng sáng, vài tia nắng sớm xuyên qua rèm mỏng, chiếu lên sàn nhà.

Tằng Chấn đang ngồi ở quầy lễ tân vừa xem phim bằng máy tính, bên phải là ly cà phê tối qua Mễ Hòa pha cho, qua cả đêm vẫn còn lại một nửa. Tối qua sau khi Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn lần lượt lên lầu, Mễ Hòa đã ngồi tám chuyện với Tằng Chấn hơn cả tiếng, thành ra giờ đây ánh mắt Tằng Chấn nhìn Khương Thanh Diễn cũng mang chút tò mò thăm dò.

Đi làm thì không mặc áo khoác gió nữa, hôm nay Khương Thanh Diễn mặc một chiếc quần kaki màu be và áo cardigan màu sáng. Thấy Tăng Chấn nhìn sang, anh mỉm cười giơ tay chào: "Chào buổi sáng."

Tằng Chấn là một người đàn ông vô tâm, thẳng tính, đối mặt với người mà trong miệng Mễ Hòa là "không rõ lai lịch, không biết đã phát triển đến mức nào với ông chủ", đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, máy móc giơ tay cười gượng: "Chào, ăn sáng chưa?"

Hỏi gì vậy trời, không thấy người ta mới từ trên lầu xuống sao?

"Chưa, tôi tính lát ghé gần bệnh viện mua gì đó ăn cũng được." Khương Thanh Diễn đáp.

"Ấy da! Ra khỏi khu nghỉ dưỡng của mình chẳng lẽ lại không có bữa sáng để ăn à!" Một giọng nữ sang sảng vang lên từ bếp, một dì ngoài năm mươi tuổi bước ra, thắt tạp dề ở eo: "Cháo còn phải chờ một lúc, nếu không gấp thì đợi mười phút nhé."

Khương Thanh Diễn cũng không quá vội, liền cười nói: "Vậy thì cảm ơn dì ạ."

"Ơn huệ gì, chuyện nên làm mà." Dì tưởng anh là khách thuê phòng, mà đã thuê thì giá phòng vốn bao gồm cả bữa sáng.

Mễ Hòa vẫn chưa dậy, mấy con mèo hoang ngoài cửa lại lén chui vào, khẽ kêu meo meo.

Khương Thanh Diễn đi ra cửa ngồi xổm xuống, mấy con mèo con không sợ người, quấn quýt quanh chân anh, một con mèo xám còn thân thiết thè lưỡi liế. m vào lòng bàn tay anh.

Buổi sáng nhiệt độ thấp, là khí hậu khô lạnh của miền Bắc, nhưng cũng không hề làm người ta cảm thấy lạnh, làn gió mát thổi vào khiến cơ thể cảm thấy thoải mái.

Khương Thanh Diễn dùng ngón tay khẽ chạm vào đầu mèo con: "Ngày nào bọn mày cũng đến đây ăn chùa sao?"

"Chúng ở luôn trong khu nghỉ dưỡng, sáng nào cũng đến uống sữa."

Một giọng đàn ông đột ngột vang lên sau lưng, Bùi Sâm vừa xuống lầu đã thấy Khương Thanh Diễn ngồi xổm ở cửa đùa với mèo. Hắn đổ sữa dê vào một cái chén nhỏ rồi bê ra.

Khương Thanh Diễn ngoái đầu, ngước lên nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, mỉm cười. Ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ quanh người anh trông vô cùng dịu mắt. Bùi Sâm đưa cái chén nhỏ tới: "Muốn cho chúng ăn không?"

Khương Thanh Diễn nhận lấy, đặt chén xuống đất, mấy con mèo con lập tức vây quanh thành một vòng tròn, không còn mè nheo nữa mà tập trung nghiêm túc uống sữa.

Bùi Sâm vừa xuống thì Tằng Chấn liền lên lầu ngủ, dì đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Giờ này trong khu nghỉ dưỡng gần như chẳng có ai, tựa như trong không gian này chỉ còn hai người họ.

Mãi đến khi chén sữa cạn sạch, Khương Thanh Diễn mới đứng dậy, anh vừa quay người lại suýt nữa va vào Bùi Sâm đang đứng sát sau lưng chưa rời đi.

"Ăn sạch rồi." Khương Thanh Diễn đưa cái chén trống ra cho Bùi Sâm xem, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Bữa sáng xong rồi đây!" Dì hét lên một tiếng, tay bưng một khay thức ăn đi tới, cười tươi đặt khay lên bàn tròn trong sân nhỏ.

Bùi Sâm gật đầu, nhận lấy cái chén nhỏ: "Đi vào bên trái là nhà vệ sinh, rửa tay đi."

Ngữ điệu của hắn chẳng khác nào đang nói với Bùi Đoá Đoá. May là Khương Thanh Diễn không để tâm, đi sát bên hắn bước vào trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!