Dương Châu cấm đốt pháo, nhưng Lạc Ba vẫn giữ phong tục này. Sáng sớm ba mươi Tết, Khương Thanh Diễn đã bị tiếng pháo dưới lầu đánh thức, anh cau mày trở mình. Ánh nắng ban mai đã xuyên qua rèm chiếu vào phòng, cửa sổ đóng mà vẫn không ngăn được giọng ríu rít reo hò ngoài sân sau của Bùi Đoá Đoá. Nghe tiếng pháo là biết cậu đốt rồi, cơn tức vì bị đánh thức cũng tan biến theo tiếng cười của cậu nhóc.
Bùi Sâm vừa tắm xong, cởi tr//ần bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Khương Thanh Diễn lập tức bám theo, nằm thoải mái trên giường nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
"Đánh thức em rồi à?" Tóc Bùi Sâm còn chưa sấy khô, dùng khăn lau sơ vài cái rồi đi đến bên giường. Khương Thanh Diễn "ừm" một tiếng, đưa tay vòng qua cổ hắn kéo xuống.
Người vừa tỉnh ngủ chẳng còn bao nhiêu sức, nhưng Bùi Sâm vẫn chiều theo cúi người xuống nhìn anh, khẽ hôn một cái bên má anh.
"Chúc mừng năm mới," Bùi Sâm nói khẽ.
Khương Thanh Diễn nhắm mắt cười khẽ, vẫn nằm trên giường lười biếng không muốn dậy: "Chúc mừng năm mới. Em không muốn đi trực chút nào."
Anh muốn làm nũng, Bùi Sâm cũng sẵn lòng dỗ dành, ngồi xuống mép giường: "Vậy thì đừng trực nữa, ở nhà chơi với Bùi Đoá Đoá đi."
Khương Thanh Diễn cười khúc khích: "Ông chủ Bùi, hôm nay em có lì xì không?"
Anh biết Bùi Sâm chắc chắn sẽ chuẩn bị, anh cũng đã gửi Bùi Sâm một phong bao đỏ tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ. Với mối quan hệ hiện tại, họ chẳng để tâm đến chuyện tiền là của ai, chỉ là muốn tạo chút niềm vui ngày Tết.
Bùi Sâm ngồi bên giường: "Có. Nhưng phải đợi ăn cơm tất niên mới được phát."
Khương Thanh Diễn ôm cổ hắn, nằm ườn đến tận khi suýt trễ mới chịu bò dậy. Sau khi rửa mặt thay đồ, hai người một trước một sau xuống lầu.
Ba mươi Tết, khắp nơi đâu đâu cũng rộn ràng không khí đón năm mới. Năm nay Kỳ Nam không về, nhưng có siêu bảo mẫu Khương Hồng Sinh đến chơi, ông đã mua hẳn mấy túi pháo hoa to cho Bùi Đoá Đoá. Trời còn tờ mờ sáng đã lăn xăn ngoài sân sau, trời rét căm mà vẫn chơi đến đầm đìa mồ hôi.
Hôm nay Khương Thanh Diễn trực ca ngày, Bùi Sâm đưa anh đến bệnh viện rồi quay về nhà nghỉ gói sủi cảo. Thanh Lan ngủ bù thêm một giấc, lúc từ lầu đi xuống thì thấy Bùi Sâm đang ở trong bếp sau, thắt tạp dề ở eo, trên người mặc áo len lông cừu màu đen, quần bò đơn giản, tay áo xắn lên tùy ý, cổ tay còn dính chút bột mì. Một tay hắn nâng vỏ bánh, tay kia thoăn thoắt gấp mấy cái là thành một chiếc sủi cảo tròn trịa.
Nghe tiếng bước chân, Bùi Sâm quay lại nhìn một cái, gọi một tiếng: "Dì ạ."
Thanh Lan không biết gói sủi cảo, đứng xem một lúc rồi cười nói: "Cháu gói đẹp quá, trông như thỏi vàng vậy."
Bùi Sâm cũng cười: "Câu này Bùi Đoá Đoá cũng từng nói rồi."
Thanh Lan cười mãi, thấy động tác của hắn không khó nên cũng muốn hăm hở thử: "Cháu dạy dì làm thử xem."
"Dì làm đi ạ." Bùi Sâm nhường chỗ, chậm rãi thao tác lại một lần, đặt chiếc bánh đã gói xong lên thớt, rồi đưa một miếng vỏ cho Thanh Lan .
Tuy chưa từng gói nhưng Thanh Lan học khá nhanh, chẳng mấy chốc đã gói xong một chiếc, tuy hơi dẹp lép. Bà cũng bật cười thành tiếng, vì không bóp chặt nên khi luộc sẽ dễ bị bung. Bùi Sâm nhận lấy gói lại cho chắc rồi cũng để lên thớt.
So sánh hai cái thì chiếc bà gói xấu kinh khủng, Thanh Lan lắc đầu, rút khăn giấy ướt lau tay rồi buông tha cho đống sủi cảo.
Thời gian tiếp xúc càng dài, Thanh Lan càng hiểu vì sao Khương Thanh Diễn lại yêu hắn đến như vậy. Ngoài trách nhiệm và chín chắn, trên người hắn còn có một sự dịu dàng rất đặc biệt. Hắn có dũng khí vì Khương Thanh Diễn mà đến Dương Châu gây dựng lại từ đầu, cũng sẵn lòng mặc tạp dề lặng lẽ ngồi trong bếp gói bánh.
"Bùi Sâm." Thanh Lan đứng cạnh một lúc vẫn không đi, mãi mới lên tiếng: "Sau này hai đứa sẽ sống ở Dương Châu, dì với ba Khương Thanh Diễn đã bàn rồi, nhà mình có mấy căn hộ để trống, vị trí đều tốt cả. Hai đứa lúc nào rảnh thì đi xem, nếu thích căn nào thì sửa sang lại rồi vào ở."
Bùi Sâm đặt chiếc bánh trong tay xuống, mỉm cười nhìn bà: "Cháu biết ơn tấm lòng của dì và chú, nhưng chuyện nhà cửa cháu sẽ tự lo, đó là việc cháu nên làm."
Thanh Lan hơi không đồng ý: "Bùi Sâm, hai đứa bên nhau lâu như vậy rồi, dì với chú đều rất quý cháu, chắc cháu cũng cảm nhận được."
Bà dừng vài giây rồi cười: "Nhà chỉ có mình Khương Thanh Diễn, ba nó cũng đang muốn kéo cháu vào trong giới của ông ấy. Mình cũng không phân biệt rạch ròi như thế, bây giờ cháu cần dùng đến tiền, coi như chút tấm lòng của hai bác."
Hôm nay nhà nghỉ cũng kín phòng, rất nhiều du khách đang chụp ảnh ở sân trước, ríu rít vui vẻ. Bùi Sâm gói xong chiếc cuối cùng, nhìn Thanh Lan một cách nghiêm túc: "Dì ơi, cháu hiểu ý của dì và chú. Cháu đến Dương Châu lập nghiệp là vì muốn ở bên Khương Thanh Diễn lâu dài. Cháu biết em ấy không quan tâm điều kiện vật chất, nhưng cháu thì có, nên cháu muốn tự tay chuẩn bị tất cả cho em ấy."
Thanh Lan nhìn hắn một lúc, cười khẽ: "Vậy cũng được."
Tết năm nay lịch trực được sắp xếp nhân văn hơn, chia thành bốn ca thay vì ba ca như bình thường. Khương Thanh Diễn kịp trở về trước ba giờ chiều, năm người ngồi quanh bàn ăn một bữa cơm tất niên ấm cúng rộn ràng.
Lúc mấy người lớn còn bận bưng đồ ăn, Bùi Đoá Đoá đã kéo theo một cái đệm từ lầu xuống, quỳ cạnh Khương Hồng Sinh dập đầu lia lịa, miệng liên tục lẩm bẩm "Chúc mừng năm mới".
Khương Hồng Sinh dở khóc dở cười, thương không chịu được, ôm chầm cậu nhóc vào lòng, chỉ hận không thể dâng hết cả gia tài cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!