Cái miệng của Tiêu Khoát đúng là ăn mắm ăn muối. Nửa đêm, phòng trực nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, Khương Thanh Diễn đầu nặng như chì bước vào phòng phẫu thuật. Khi xong việc, y tá vội đưa cho anh hai ống glucose, anh gắng gượng trở về phòng trực, đắp áo khoác rồi nằm vật xuống ngủ một mạch đến gần trưa mới tỉnh.
Trong điện thoại có hai tin nhắn WeChat, đều là Bùi Sâm gửi từ sáng. Một tin hỏi anh đã về chưa, anh không trả lời, chắc Bùi Sâm đoán được anh đang phẫu thuật. Tin còn lại gửi cách đó nửa tiếng, là một bức ảnh. Khương Thanh Diễn bấm vào phóng to, lập tức tỉnh táo hẳn, liền gọi điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Khương Thanh Diễn đã vội vàng hỏi: "Anh gặp Tiêu Khoát rồi?"
Bức ảnh Bùi Sâm gửi chính là khuôn viên đại học của anh, chụp tại lan can bên hồ nhân tạo trước thư viện.
Bùi Sâm không trả lời, hỏi lại: "Vừa ngủ dậy hả em?"
"Giữa đêm có ca phẫu thuật khẩn cấp." Khương Thanh Diễn cuộn trong áo lông vũ trở mình, đầu óc như bị ai nện quả cầu sắt, giọng mềm nhũn: "Sao anh lại đến trường em vậy?"
Lúc chưa rời giường, anh hoàn toàn khác với vị bác sĩ Khương bình tĩnh thường ngày, cả người lười biếng uể oải. Bùi Sâm dựa vào lan can ngắm đôi uyên ương trong hồ: "Nơi em từng học thật đẹp."
Khương Thanh Diễn bật cười khẽ: "Anh còn chưa trả lời câu *****ên của em."
"Tối qua gặp ở hành lang khách sạn, cậu ta cho anh xem mấy tấm ảnh thời hai người còn đi học." Bùi Sâm giải thích, giọng nghe có vẻ bình thường, nhưng rõ ràng đây là biểu hiện của người đang ăn giấm.
"Anh giận hả?" Khương Thanh Diễn đầu vẫn chưa tỉnh hẳn vì sốt, không ý thức được chuyện này vốn chẳng cần phải giải thích: "Mấy tấm đó là thầy hướng dẫn tụi em chụp lúc sắp tốt nghiệp, khi đó -"
"Thanh Diễn." Bùi Sâm cắt lời anh: "Anh không để bụng đâu, đó là quá khứ của em."
Khương Thanh Diễn ngơ ra mấy giây, Bùi Sâm lại nói tiếp: "Anh chỉ muốn xem nơi em từng sống thôi."
Phòng trực của bác sĩ cũng chẳng được yên tĩnh, ngoài kia thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, rèm cửa tuy kéo kín nhưng vẫn lọt ánh sáng vào. Giọng Bùi Sâm vang lên trong điện thoại, Khương Thanh Diễn nhắm mắt cố chịu cơn đau đầu, cảm thấy bản thân thật sự vô phương cứu chữa, Bùi Sâm chính là cơn nghiện anh không tài nào cai nổi.
Cúp máy nằm trên giường một lúc, Khương Thanh Diễn mặc áo khoác lết ra nhà ăn. Đang đi thì bị vỗ một phát vào vai, suýt chút nữa khuỵu xuống, may mà Trần Ký đưa tay đỡ kịp.
"Trời ơi cái mặt cậu…" Trần Ký hoảng hốt: "Không phải bị tôi dọa chứ?"
Khương Thanh Diễn rên lên một tiếng: "Đúng rồi đó, mau dùng thẻ cơm của anh quẹt cho tôi một tô mì, không thì tôi tính sổ anh."
Nhìn anh yếu ớt thế này, Trần Ký nào dám từ chối, y đỡ anh tìm chỗ ngồi rồi tự mình chạy đến quầy gọi hai tô mì cà chua trứng.
"Sốt rồi?" Trần Ký nhìn anh.
Khương Thanh Diễn ủ rũ gắp một đũa mì: "Hôm qua sốt 37.7 độ, trưa uống viên ibuprofen*, ba giờ sáng phẫu thuật đến gần sáu giờ mới xong, ngủ một mạch đến giờ."
*Ibuprofen là một thuốc chống viêm non
-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
"37.7 mà đã uống ibuprofen, cậu nghĩ gì thế?" Trần Ký bóc cho anh quả trứng bỏ vào đĩa: "Đến Kỳ Nam còn không làm thế."
"Khó chịu, còn phải đi làm mà." Khương Thanh Diễn húp ngụm nước mì nóng hổi: "Kỳ Nam nhà anh không phải chạy liên tục, còn có thời gian mang cà phê đến nữa."
Trần Ký ngừng tay một chút, Khương Thanh Diễn miễn cưỡng liếc y một cái:
"Tối qua anh ấy đến tìm tôi, hai người chúng tôi nói chuyện một lúc."
"Nói gì thế?" Trần Ký truy hỏi.
"Nói về tôi và Bùi Sâm, nói về hai người các anh nữa." Thuốc hạ sốt đã hết tác dụng từ lâu, Khương Thanh Diễn nằm nhoài ra bàn: "Tôi bảo anh ấy Dương Châu rất đẹp, nếu có dịp thì nên đến thăm, anh ấy bảo để sau."
Đây chính là điểm nghẽn giữa Trần Ký và Kỳ Nam, họ chẳng thể nào ngồi xuống bình tĩnh mà nói cho ra nhẽ được. Thái độ của Kỳ Nam luôn là né tránh, chỉ cần mới nói được vài câu, hai người kiểu gì cũng kéo nhau lên giường. Đến khi mọi thứ lắng xuống, lại coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không ai nhắc đến nữa, cứ thế làm như nó chưa bao giờ tồn tại.
"Ừ, để sau đi." Trần Ký hiểu rõ, Kỳ Nam cần thời gian, y phải đợi thôi.
Hai người ăn xong bữa trưa, Trần Ký đưa Khương Thanh Diễn về khu nghỉ dưỡng. Hôm nay là cuối tuần, Bùi Đóa Đóa không phải đi học, cậu nhóc đang chu mông quỳ xuống trên ghế chăm chú vẽ tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!