Từ lúc đến Lạc Ba, Khương Thanh Diễn vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế. Đêm nào cũng khát khô cổ đến mức phải dậy uống nước, sáng nay lại khám cho hơn ba mươi bệnh nhân, vừa nằm gục xuống bàn được vài phút đã thấy mắt díp lại, không tài nào mở nổi.
Màn hình máy tính chuyển đổi hình nền liên tục, ánh sáng dịu nhẹ không ngừng thay đổi màu sắc. Bùi Sâm ngồi bên bàn, nhìn tốc độ chớp mắt của Khương Thanh Diễn chậm dần, cuối cùng khép mắt lại thật nhẹ, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn.
Khương Thanh Diễn không ngờ mình lại ngủ gục trong tình cảnh này. Không rõ đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy có người khẽ đẩy vai hai cái, anh mơ màng mở mắt ra, liền thấy Bùi Sâm đứng cạnh mình, hạ giọng, chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
"Một giờ năm mươi rồi."
"Ừm… Đoá Đoá truyền xong rồi à?" Giọng Khương Thanh Diễn mơ hồ, ngồi thẳng dậy nhìn sang giường bệnh: "Anh rút kim à?"
Bùi Sâm khẽ đáp: "Thằng bé truyền dịch toàn là tôi rút kim cho nó, sắp đến giờ làm việc rồi, tôi đưa nó về trước."
Khương Thanh Diễn gật đầu, ánh mắt lại bất giác nhìn về bàn tay của Bùi Sâm. Ánh sáng trong phòng quá tối, không thấy rõ vết sẹo trên mu bàn tay hắn. Bùi Đoá Đoá vẫn chưa tỉnh ngủ, Bùi Sâm cũng không gọi, khoác áo choàng lên người cậu bé, bế vào lòng rồi rời khỏi phòng khám.
Buổi chiều bệnh nhân đến khám ít hơn buổi sáng. Vừa tiễn một bệnh nhân ra khỏi cửa, cửa phòng lại bị gõ nhẹ, chị hộ lý thò đầu vào, thấy trong phòng không còn ai, liền cười tươi: "Bác sĩ Khương, cơm giao của cậu này, tôi tiện đường mang giúp cậu."
"Của tôi?" Khương Thanh Diễn ngạc nhiên đứng dậy đi tới: "Là món gì vậy?"
"Chắc là bữa trưa? Bác sĩ Khương, cậu chưa ăn trưa à?" Chị hộ lý nhìn vào hộp trên tay, không giống túi cơm giao bình thường mà là một hộp cơm giữ nhiệt màu trắng, cầm lên nặng trĩu tay: "Bùi… Bùi Sâm… Ô, là của anh Bùi đấy."
Tay Khương Thanh Diễn vừa đưa ra thì vì bất ngờ mà khựng lại một chút: "Chị biết anh ấy à?"
Chị hộ lý đưa hộp cơm cho anh, vừa cười vừa giải thích: "Không chỉ tôi đâu, người Lạc Ba ai mà chẳng biết anh Bùi!"
Thấy khu vực chờ khám ngoài cửa đang không có bệnh nhân, chị, người vốn rất hay nói, hào hứng kể: "Vừa trẻ vừa giàu, lại còn đẹp trai! Còn hay làm việc thiện nữa."
Chị kể một loạt ưu điểm của Bùi Sâm không dứt, cuối cùng thở dài đầy tiếc nuối: "Chỉ tiếc là cưới vợ sớm quá, đúng là… thanh niên tài giỏi mà cưới sớm, không biết đã làm bao nhiêu cô gái đau lòng!"
Người ta vẫn bảo con trai thường giống mẹ, nghĩ đến khuôn mặt bầu bĩnh của Đoá Đoá, chắc hẳn mẹ cậu bé cũng là một người rất xinh đẹp. Khương Thanh Diễn khẽ cười, nhớ lại lần đầu gặp Bùi Sâm trước cửa "Lộc Minh", lúc đó anh còn tưởng người này là gay, không ngờ lại đoán sai.
"Vậy cậu cứ bận tiếp đi nhé, tôi ra ngoài đây." Chị hộ lý chỉ ra khu vực chờ: "Giờ chưa có ai, cậu tranh thủ ăn chút đi. Mấy người trẻ như các cậu á, đừng có bận quá mà quên cả bản thân."
Dù thời gian ở Lạc Ba chưa lâu, nhưng Khương Thanh Diễn đã nhiều lần cảm nhận được sự chất phác và hiếu khách của người bản địa. Anh mỉm cười cảm ơn, tiện tay lấy vài gói trà mang từ Dương Châu tặng cho chị.
Bùi Sâm đặt Bùi Đoá Đoá ngồi ở ghế sau, xe vừa nổ máy, cậu bé đã tỉnh lại, ngồi ngoan ngoãn phía sau, giơ mu bàn tay lên hứng ánh nắng ngoài cửa sổ.
"Ba rút kim chẳng đau gì cả!" Cậu bạn nhỏ không giả bệnh nữa, truyền dịch xong hôm qua là hết sốt, hôm nay đã phục hồi sức sống, nói với giọng đầy tự hào: "Sau này có ốm cũng không sợ đến bệnh viện nữa! Con chỉ tìm chú Khương thôi!"
Bùi Sâm bất lực: "Không thể đừng ốm được sao?"
Tiệc mừng thọ của lão gia nhà họ Trần sẽ được tổ chức vào cuối tuần. Dù số bàn không nhiều nhưng sinh nhật chín mươi tuổi là chuyện đại hỷ, hơn nữa viện trưởng Trần từng cứu ông ngoại của Kỳ Nam trên bàn mổ, nên anh ta đặc biệt để tâm đến buổi tiệc này. Vừa đưa Bùi Đoá Đoá về xong, Bùi Sâm đã nhận được cuộc gọi của Kỳ Nam bảo đến đón anh ta đi chọn rượu.
Kỳ Nam mở một quán bar khá lớn ở khu nghỉ dưỡng, có quan hệ thân thiết với mấy nhà máy rượu. Xe đi qua trung tâm thành phố, Bùi Sâm vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ven đường.
Điện thoại hiển thị chiếc xe đặt vẫn còn mười phút nữa mới đến, Khương Thanh Diễn đang do dự không biết có nên đổi xe khác không thì liếc thấy một chiếc SUV bật đèn cảnh báo tiến lại gần. Kính xe hạ xuống một nửa, để lộ đôi mắt sâu hút, tiếp theo là sống mũi cao thẳng và đôi môi có phần lạnh lùng. Bùi Sâm đặt tay hờ hững lên vô lăng, nhìn hai chiếc vali bên chân Khương Thanh Diễn: "Đi đâu vậy?"
"Chuyển nhà." Khương Thanh Diễn lời ít ý nhiều: "Viện trưởng Trần nói ký túc xá bệnh viện ở gần, đi làm thuận tiện."
Khách sạn do Cục Y tế sắp xếp chỉ cung cấp trong một tuần. Lạc Ba quanh năm là điểm du lịch, không thể dành ra nhiều phòng như vậy. Các bác sĩ chi viện đều được phân về các bệnh viện lớn, nên đương nhiên không thể ở khách sạn mãi. Hôm nay trước khi tan làm, bên hậu cần mới đưa chìa khóa cho Khương Thanh Diễn, cùng vừa hay buổi tối anh không có việc gì, hành lý cũng chưa dỡ hết, thế là quay về sắp xếp luôn.
"Để tôi chở cậu." Bùi Sâm nói rồi mở cửa xe bước xuống, không cho Khương Thanh Diễn cơ hội từ chối, cúi người nhấc vali lên đồng thời mở cốp xe.
Tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Khương Thanh Diễn ít nhiều cũng nắm được tính cách của Bùi Sâm: nói ít làm nhiều, khó từ chối nhưng không hề khiến người ta thấy khó xử.
"Cảm ơn." Khương Thanh Diễn đứng cạnh cốp xe, thấy Bùi Sâm nhấc bổng vali mình lên cho vào một cách gọn gàng: "Dạo gần đây tôi thấy mình suốt ngày cảm ơn anh."
Hai chiếc vali được đặt cạnh nhau xong, Bùi Sâm mới quay sang nhìn anh: "Biết rồi thì sau này khỏi cần nói."
"Phải nói chuyện bao lâu nữa vậy?" Cửa kính ghế phụ hạ xuống, Kỳ Nam vươn cổ nhìn ra sau: "Có chuyện thì mình lên xe nói được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!