"Anh Khương, anh bị ốm hả?" Ông chủ không có ở đây, Mễ Hòa đương nhiên đảm nhận luôn việc chăm sóc bà chủ. Cô vươn tay sờ lên trán anh, chau mày: "Hơi nóng, anh ngồi nghỉ một lát đi, em đi lấy nhiệt kế cho."
Khương Thanh Diễn đầu nặng chân nhẹ rúc mình trên ghế sofa. Mễ Hòa tìm trong hộp y tế cái nhiệt kế điện tử của Bùi Đoá Đoá, "tít" một tiếng, đúng như dự đoán, sốt nhẹ.
Tối qua hai người làm từ dưới vòi sen lăn sang bồn tắm, tình ý dâng trào rồi lại bị Bùi Sâm đè bên cạnh bồn rửa tay *. Nghĩ lại chắc là lúc đó bị nhiễm lạnh. Khi con người ốm yếu thường yếu ớt hơn, dù Bùi Sâm có thể coi như là đầu têu gây chuyện, anh vẫn không tránh được việc nhớ đến hắn.
"Hay là em gọi cho anh Bùi, báo anh ấy một tiếng nhé?" Mễ Hòa từ bếp bưng ra một bát cháo, nói, "Xem anh ấy có thể về sớm được không."
Khương Thanh Diễn cúi đầu ăn cháo, lắc đầu: "Đừng làm phiền anh ấy."
Lần này hắn bay đến Dương Châu là có mục đích rõ ràng, mọi thứ đều xa lạ, ngay cả những tòa nhà thành phố hắn còn chưa kịp làm quen. Dù có Khương Hồng Sinh dẫn đường, Khương Thanh Diễn cũng biết chuyện làm ăn chẳng dễ dàng gì, nhất là ở một nơi phát triển chẳng thiếu vốn liếng như Dương Châu.
Bùi Sâm chắc chắn là kẻ ngoại lai, hắn giống như một con sói đơn độc dấn thân vào giữa bầy hổ. Anh không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng anh vẫn biết rõ Bùi Sâm vì anh nên mới chọn một con đường mà lẽ ra có thể tránh được.
Anh không muốn Bùi Sâm phải lo nghĩ, càng không nỡ để hắn phân tâm vì mình.
Ăn bữa sáng gộp với bữa trưa, cơn sốt nhẹ khiến cả người khó chịu, Khương Thanh Diễn chẳng có chút khẩu vị nào, cố nuốt hết một bát cháo rồi lên lầu nằm nghỉ một lúc, uống một viên thuốc hạ sốt rồi bắt xe đến bệnh viện.
Tuần này anh trực ở khoa nội trú, buổi tối đi kiểm tra phòng cũng không có việc gì gấp. Cửa phòng làm việc vang lên hai tiếng gõ cho có lệ, anh còn chưa kịp ngẩng đầu thì Kỳ Nam đã thản nhiên bước vào, tiện tay đặt túi cà phê lên bàn.
"Muộn thế này còn đến?" Khương Thanh Diễn ngả người vào ghế, cười hỏi: "Đưa cà phê cho Trần Ký?"
Kỳ Nam chẳng ngại ngần: "Đi ngang qua, tiện mua cho anh ấy. Nghe bảo tối nay cậu cũng trực nên mua thêm một cốc, sợ cậu buồn ngủ."
Anh ta ngồi luôn lên bàn làm việc của Khương Thanh Diễn, ở góc này mới nhìn rõ sắc mặt anh không ổn, nghiêm túc nhìn kỹ thêm lần nữa: "Ốm rồi hả?"
"Không sao, sốt nhẹ thôi." Ngón tay Khương Thanh Diễn lạnh toát, ôm cái túi chườm ấm do Từ Mẫn cho mượn.
"Vậy thì đừng uống cà phê nữa." Kỳ Nam nhíu mày, cầm cốc cà phê uống một ngụm: "Bùi Sâm không biết?"
Khương Thanh Diễn lắc đầu: "Anh ấy đang ở Dương Châu, tôi không nói. Uống thuốc rồi."
Kỳ Nam sững người. Hôm trước hai người nói chuyện khá nhiều trong quán bar, anh ta biết Bùi Sâm đang khảo sát dự án ở Dương Châu, nhưng không ngờ hắn hành động nhanh đến vậy.
Bùi Sâm vốn là kiểu người nói được làm được, hiếm khi do dự. Nhưng mỗi quyết định của hắn đều được cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ có chuyện liên quan đến Khương Thanh Diễn mới khiến hắn có những biểu hiện bất thường.
Có lẽ người ta khi yêu sẽ khiến bản thân trở nên khác thường, biến một người không còn là chính mình như trước. Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn đang cùng nhau bước tiếp, còn anh ta và Trần Ký thì sao?
Thấy đối phương như đang ngẩn người, Khương Thanh Diễn phần nào đoán được nguyên do. Anh đặt túi chườm lên đùi rồi ôm lấy: "Hôm nay Bùi Sâm còn gửi ảnh cho tôi. Dương Châu bốn mùa ấm áp như mùa xuân, khí hậu dễ chịu. Có dịp anh nên đi thử xem."
Kỳ Nam nhìn chằm chằm vào cốc cà phê, một lúc sau mới đáp: "Để sau đi."
Anh ta thừa nhận mình không dứt khoát như Bùi Sâm, cứ mãi lưỡng lự, sợ mất, sợ công cốc, có quá nhiều điều khiến anh ta do dự. Chính vì thế anh ta tham lam, lưu luyến sự dịu dàng của Trần Ký nhưng lại không dám bước thêm một bước nữa.
Kỳ Nam ngồi thêm một lúc rồi rời đi. Phòng làm việc trống trải không mấy ấm áp, Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cuối cùng không nhịn được mà gọi cho Bùi Sâm.
Khách sạn ở phía bắc hiện do chính quyền khu vực quản lý. Tối nay Khương Hồng Sinh tổ chức tiệc, đương nhiên là để giới thiệu mối quan hệ cho Bùi Sâm. Bùi Sâm đã quá quen với những bữa tiệc như thế này, có thủ đoạn cũng phải khéo léo đưa đẩy, biết điều, nói năng không sơ hở, biết cách tạo ấn tượng tốt. Trong bữa tiệc, mọi chuyện diễn ra vui vẻ, Khương Hồng Sinh không nói nhiều, giao toàn bộ tình hình cho hắn xử lý, trong lòng lại càng thêm hài lòng.
Màn hình điện thoại đặt bên cạnh sáng lên. Khương Hồng Sinh liếc qua tên hiển thị trên điện thoại, thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Bùi Sâm đã đến Dương Châu rồi, còn luôn kè kè bên ông, vậy còn có chuyện gì khiến anh không yên tâm? Tối rồi mà còn gọi điện?
Bữa tiệc cũng gần tàn. Bùi Sâm thấp giọng chào ông, rồi cầm điện thoại rời khỏi phòng riêng.
"Thanh Diễn." Vừa đưa điện thoại lên tai, giọng nói của Bùi Sâm thấp và dịu dàng. Một câu gọi tên thôi cũng đủ khiến Khương Thanh Diễn lại nhớ đến cảnh hắn ôm mình lúc độ//ng tì//h đêm qua.
Tiêu Khoát tối nay cũng theo ba tham gia một bữa tiệc khác ở phòng bên cạnh. Ra khỏi nhà vệ sinh, gã vừa lau tay vừa nhìn thấy một người đang đứng tựa vào tường nghe điện thoại ngoài hành lang.
Ngũ quan nổi bật, dáng người cao ráo, ăn mặc không quá trang trọng, so với hình mẫu doanh nhân thường thấy, hắn mang theo chút khí chất xã hội.
Nếu không phải ấn tượng về Bùi Sâm quá sâu, Tiêu Khoát còn tưởng mình nhận nhầm người. Gã không ngờ sẽ gặp Bùi Sâm ở Dương Châu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!