Rời khỏi bệnh viện đã muộn gần một tiếng so với giờ bàn giao thông thường. Xe của Bùi Sâm bật đèn cảnh báo, đỗ dưới khu nội trú. Lúc Khương Thanh Diễn mở cửa xe, hơi ấm bên trong lập tức bao trùm lấy anh. Anh mỉm cười mệt mỏi với Bùi Sâm: "Hôm nay em tan ca trễ."
Trên bảng điều khiển trung tâm đặt một túi giữ nhiệt. Biết Khương Thanh Diễn sau ca đêm thường không có khẩu vị nên trước khi ra khỏi nhà, Bùi Sâm đã chuẩn bị một ly sữa nóng và một chiếc sandwich nhỏ.
"Tranh thủ lúc còn nóng ăn chút đi." Bùi Sâm đưa túi cho anh. Khi Khương Thanh Diễn vừa vươn tay ra nhận thì hắn bỗng nắm lấy cổ tay anh, kéo tay áo lên xem.
Da anh trắng, chỗ bị Vương Mai siết hôm qua giờ đã bầm lên một vòng. Ánh mắt Bùi Sâm tối sầm lại, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên vết bầm đó.
Khương Thanh Diễn vốn chẳng để ý đến, cúi đầu liếc nhìn, rồi thản nhiên nói: "Không sao đâu anh. Dì Mai lớn tuổi rồi, không dùng nhiều sức đâu."
Khương Thanh Diễn bận tâm đến chuyện của Từ An phần lớn cũng vì nể mặt Bùi Sâm. Bùi Sâm xưa nay chẳng thích làm phiền người khác, lại càng không muốn Khương Thanh Diễn phải lo lắng.
"Ăn nhanh đi em." Bùi sâm khẽ thở dài, "Rồi về ngủ thêm."
Về đến nhà nghỉ, Khương Thanh Diễn lên tầng nghỉ ngơi. Bùi Sâm bận rộn dưới lầu đến tận gần trưa. Dì giúp việc đã nấu cơm xong, còn đặc biệt để phần riêng cho Khương Thanh Diễn, dặn dò Bùi Sâm: "Tôi có chừa lại canh sườn hầm bắp cho bác sĩ Khương, lúc cậu ấy dậy nhớ kêu cậu ấy ăn đấy."
Bùi Sâm gật đầu, đưa tay nhận lấy khay cơm: "Tôi đem lên cho em ấy."
Mễ Hòa vừa mới uống xong một bát canh nóng hổi, nghe thấy thế thì suýt sặc, lớn giọng trêu: "Anh Bùi, anh cũng cưng chiều quá rồi đó! Cơm mà cũng bưng lên tận giường cơ à?"
Bùi Sâm chưa kịp nói gì thì dì giúp việc đã lên tiếng trước, vẻ không hài lòng: "Bác sĩ Khương người ta bận bịu biết bao nhiêu! Lần trước tôi đưa mẹ đi khám ở lão khoa, ngoài hành lang chật kín người đợi gọi tên, công việc cường độ cao như vậy ai chịu nổi chứ."
Mễ Hòa cười nghiêng đầu dựa vào Tằng Chấn: "Đúng đúng đúng, bác sĩ Khương làm việc vất vả, anh Bùi phải chăm người ta kỹ vào đấy nhé."
Từ lần đi Dương Châu về, Khương Thanh Diễn liền dọn hẳn vào phòng của Bùi Sâm. Rèm chắn ánh sáng kéo ra một nửa, căn phòng nửa sáng nửa tối, hệ thống sưởi mở đầy đủ. Trên người Khương Thanh Diễn không đắp chăn, ống quần ngủ kéo lên một đoạn, lộ ra đôi chân thon dài, trong lòng còn ôm gối của Bùi Sâm ngủ.
Anh ngủ tới gần trưa cũng gần đủ giấc, nghe tiếng cửa mở lờ mờ tỉnh dậy. Thấy Bùi Sâm bước vào, Khương Thanh Diễn không nhịn được nở nụ cười, vươn tay kéo hắn lại gần.
"Dì có để phần cơm cho em, dậy ăn một chút đi." Bùi Sâm đặt khay cơm lên tủ đầu giường, một tay để yên cho anh nắm lấy, tay kia kéo ống quần ngủ xuống cho anh, tiện tay chạm nhẹ lên cổ chân Khương Thanh Diễn.
"Không muốn ăn đâu." Khương Thanh Diễn nằm nghiêng trên giường, ngước nhìn hắn từ dưới lên.
"Em không đói sao?" Bùi Sâm hỏi.
Cảm giác vừa mở mắt đã thấy người yêu đứng trước mặt khiến Khương Thanh Diễn chẳng muốn rời mắt, chỉ lặng lẽ nhìn Bùi Sâm, mỉm cười rồi đặt tay lên đùi hắn.
"Mai anh có thể phải bay đi Dương Châu, có lẽ sẽ đi một tuần."
Nụ cười trên mặt Khương Thanh Diễn lập tức biến mất.
Bùi Sâm bật cười vì vẻ mặt thay đổi nhanh như lật bánh tráng của anh: "Anh sẽ cố về sớm."
Hắn làm tất cả những điều này đều là vì tương lai của hai người. Khương Thanh Diễn thở dài ngồi dậy: "Vậy để em đi tắm cái đã rồi ăn."
Phòng 326 hiện giờ chẳng ai ở, nên quần áo của Khương Thanh Diễn cũng không mang sang. Bùi Sâm lấy từ tủ đồ một bộ đồ ngủ của mình đưa cho anh.
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy. Thanh Lan nhắn tin hỏi mấy giờ mai bay để bảo chú Triệu qua đón, tiện thể hỏi Khương Thanh Diễn có nỡ rời xa hắn không đấy.
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Bùi Sâm gửi thông tin chuyến bay xong, vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời câu sau thế nào thì nghe thấy Khương Thanh Diễn trong phòng tắm gọi hắn.
"Sao thế em?" Bùi Sâm đặt điện thoại xuống đi tới, đứng ngoài cửa phòng tắm hỏi.
Bên trong chỉ nghe thấy tiếng nước xối xả, vài giây sau Khương Thanh Diễn mới đáp: "Anh vào đây một chút được không?"
Giọng anh bị tiếng nước cuốn trôi nghe không rõ. Bùi Sâm lo anh chưa ăn gì bị tụt đường huyết, vội đẩy cửa bước vào.
Hơi nước ùa ra từ phòng tắm. Tay Bùi Sâm vừa chạm vào tay nắm cửa kính thì đã bị Khương Thanh Diễn đẩy mạnh từ bên trong, một làn hơi nóng phả thẳng vào mặt.
Theo phản xạ, Bùi Sâm kéo cổ tay Khương Thanh Diễn, ngay sau đó cả người đã bị lôi vào dưới vòi sen. Áo thun trên người hắn lập tức ướt sũng, trong màn hơi nước mịt mờ chỉ cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của Khương Thanh Diễn áp sát lại, đôi môi run run phủ lên môi hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!