Chương 45: Cảm ơn

Ba người mỗi người mang theo một tâm sự riêng đi ra ngoài, hai người nắm tay nhau quay về. Trong phòng khách, Khương Hồng Sinh và Thanh Lan đang ngồi sẵn. Thấy hai người sóng vai bước vào, ánh mắt họ lập tức rơi xuống bàn tay đang đan chặt của cả hai.

"Ba, mẹ." Khương Thanh Diễn mở lời trước. Bị ba mẹ nhìn chăm chú như vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, bàn tay đang được Bùi Sâm nắm khẽ siết lại theo bản năng: "Bọn con ở bên nhau rồi."

Không có phản ứng ngạc nhiên hay biểu cảm dữ dội nào như anh tưởng tượng, Khương Hồng Sinh nhìn như đã biết trước từ lâu, chỉ nghiêng đầu nhìn Bùi Sâm: "Tự hai đứa quyết định là được."

Khương Thanh Diễn nhìn hai người, không kìm được mà buồn bực hỏi: "Ba mẹ không bất ngờ sao?"

Thanh Lan ngồi đoan trang bên cạnh Khương Hồng Sinh, nhẹ nhàng nói: "Có gì đâu mà bất ngờ, mẹ biết từ hôm qua rồi."

Chuyện đến hôm qua chính bản thân anh còn chưa rõ, mấy giây sau Khương Thanh Diễn mới kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn Bùi Sâm.

Bùi Sâm khẽ cười, xem như mặc nhiên thừa nhận. Khương Hồng Sinh bật cười khe khẽ: "Chứ con tưởng hôm nay đám bạn già đó tại sao lại bắt Bùi Sâm uống rượu thay hết vậy?"

Thanh Lan bật cười, giả vờ than thở: "Đáng tiếc là người ta không nể tình miếng nào, có người hôm nay xót lắm đấy, đứng ngồi không yên cơ mà, mắt cũng sắp trừng đến rớt ra ngoài rồi."

Khương Hồng Sinh gia sản hùng hậu, vậy mà đứa con trai độc nhất lại học y, rốt cuộc khối tài sản này sẽ giao cho ai không khỏi khiến người ta suy đoán. Hôm nay Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn cùng nhau xuất hiện, lại được Khương Hồng Sinh gọi là hậu bối trong nhà, thêm nữa còn ngồi bên cạnh ông ấy suốt buổi thay ông chắn rượu, thân phận đã quá rõ ràng.

Hắn muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp sang Dương Châu vì Khương Thanh Diễn, Khương Hồng Sinh đương nhiên dốc hết sức giúp đỡ. Những việc làm hôm nay chính là một tín hiệu, đây là người của nhà họ Khương.

Những người có mặt đều hiểu rõ đạo lý này, Khương Thanh Diễn cũng nhận ra, bị Khương Hồng Sinh và Thanh Lan thay phiên trêu chọc, anh cười phản bác: "Trong nhà chỉ có bốn người, ai bảo mấy người ai cũng giấu con."

Sau bữa tối, Khương Hồng Sinh gọi Bùi Sâm vào thư phòng. Khương Thanh Diễn không có việc gì làm nên ngồi cùng Thanh Lan trong phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía thư phòng.

"Tối nay ngủ thế nào đây?" Thanh Lan tò mò húc vai Khương Thanh Diễn: "Ngủ phòng con à?"

Khương Thanh Diễn dở khóc dở cười nhìn bà một cái: "Mẹ thấy nói mấy chuyện này với con trai mình có thích hợp không?"

"Có gì mà không thích hợp, con còn gọi cậu ấy là con trai mẹ rồi mà." Thanh Lan trợn mắt, vẫn hóng chuyện không thôi: "Lát nữa mẹ lên lầu thu dọn chăn trong phòng khách, để Bùi Sâm ngủ cùng con."

Khương Thanh Diễn ngáp một cái, làm bộ làm tịch: "Còn phải xem sao đã, ba con chưa chắc đã muốn thả người đâu."

Thanh Lan liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ rồi. Khương Hồng Sinh mỗi khi bận là hay quên thời gian, bà thì quen rồi, nhưng cặp đôi nhỏ vừa mới xác định quan hệ hôm nay thì không nên để trì hoãn.

Điện thoại để trên bàn của Khương Hồng Sinh vang lên một tiếng, là lời nhắc đặc biệt ông cài cho Thanh Lan. Ông cầm lên nhìn thoáng qua, mỉm cười đặt xuống: "Dự án này không gấp, cháu cứ suy nghĩ thêm. Theo chú biết thì có khá nhiều người để mắt đến, nhưng số người có thể xoay được từng ấy tiền mặt thì không nhiều."

"Cháu cảm ơn chú, cháu sẽ cân nhắc cẩn thận." Bùi Sâm đáp.

Câu này của hắn rất thật lòng, không hề tâng bốc sáo rỗng kiểu như "Dự án chú chọn thì cháu chắc chắn yên tâm rồi" hay "Cháu nhất định sẽ trả lời sớm", cũng chính điểm này khiến Khương Hồng Sinh hài lòng với Bùi Sâm, trầm ổn, đáng tin, từng lời hắn nói đều không cần phải nghi ngờ.

"Vậy nói đến đây thôi." Khương Hồng Sinh cười đứng dậy, chỉ ra cửa: "Có người chờ không nổi nữa rồi."

Trên mặt Bùi Sâm cũng lộ ra ý cười, cùng Khương Hồng Sinh ra khỏi phòng.

"Xong rồi à?" Thấy hai người bước ra, Thanh Lan lập tức đứng dậy, đẩy Khương Hồng Sinh về phía phòng ngủ: "Ba mẹ về phòng trước đây, mẹ phải đi ngủ để dưỡng nhan rồi."

Khương Thanh Diễn vẫn lười biếng nằm trên sofa không nhúc nhích, Bùi Sâm đi đến, ngồi xổm xuống bên chân anh: "Buồn ngủ rồi?"

Thực ra Khương Thanh Diễn chưa buồn ngủ, thậm chí còn hơi hưng phấn, nhưng không chịu nhận, cúi đầu nhìn Bùi Sâm: "Có chút."

"Lên lầu nghỉ đi." Bùi Sâm tắt tivi, dắt tay Khương Thanh Diễn lên lầu.

"Trong thư phòng hai người nói gì mà lâu vậy?" Khương Thanh Diễn tò mò hỏi.

Rẽ phải sau khi lên cầu thang là phòng của Khương Thanh Diễn, ngược hướng với phòng khách. Bước lên bậc thang cuối cùng, Bùi Sâm dừng lại: "Có một dự án, anh đang bàn với chú ấy một chút."

Khương Thanh Diễn đã đi vào phòng, quay đầu lại thấy Bùi Sâm hoàn toàn không có ý định theo vào, anh khựng lại một chút, đối với câu trả lời vừa rồi hoàn toàn không có hứng thú nên hờ hững "ừm" một tiếng, rõ ràng có chút bất mãn: "Vậy em về phòng trước, anh ngủ ngon nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!