—
Không chỉ mấy người bạn cũ nhìn nhau khó hiểu, ngay cả Bùi Sâm cũng không ngờ được câu trả lời của Khương Hồng Sinh.
Trong buổi tiệc hôm nay toàn là bạn bè của Khương Hồng Sinh, nói rộng ra thì là một mạng lưới quan hệ phức tạp. Vậy mà ông lại giới thiệu Bùi Sâm bằng cách như thể đang đưa hắn vào vòng tròn của mình.
Con trai Triệu tổng trạc tuổi Khương Thanh Diễn, mấy năm trước cũng từng dẫn theo bạn trai đồng giới từ nước ngoài trở về. Ông liếc nhìn Khương Thanh Diễn đang đứng cách đó không xa, rồi cười hiểu ý:
"Đã là người nhà thì đừng khách sáo nữa, cứ gọi chú như Thanh Diễn là được."
Khách khứa gần như đã đến đủ, Thanh Lan ngồi bên cạnh Khương Hồng Sinh, Khương Thanh Diễn theo lẽ tự nhiên định ngồi xuống phía còn lại thì bị Khương Hồng Sinh giơ tay ngăn lại:
"Bùi Sâm, lại đây ngồi cạnh chú."
Khương Thanh Diễn ngạc nhiên quay đầu nhìn Bùi Sâm, không hiểu hắn đã làm thế nào, từ khi nào và bằng cách nào mà giành được sự yêu thích của Khương Hồng Sinh đến mức đẩy cả con trai ruột ra rìa vậy?
Mấy doanh nhân mà bàn tiệc và bàn họp quan trọng như nhau, tửu lượng đương nhiên không phải tầm thường. Hôm nay là nhân vật chính, Khương Hồng Sinh không tránh khỏi bị mời rượu liên tục, vậy mà ông chỉ mỉm cười ngồi đó, toàn bộ rượu đều do Bùi Sâm thay ông uống hết.
Những dịp thế này trước đây đều là Thanh Lan vừa khéo léo đối đãi vừa phải thấp thỏm lo Khương Hồng Sinh uống quá chén. Hôm nay lần *****ên được ăn uống thảnh thơi như vậy, bà liếc nhìn Khương Thanh Diễn đang cau mày, tâm trạng bỗng thấy vui vẻ, gắp thêm một đũa đồ ăn cho mình.
Hôm nay Khương Hồng Sinh mời hơn ba mươi người bạn, hầu hết đều dẫn theo người nhà. Bùi Sâm từ lúc ngồi xuống gần như không ăn gì, bát canh Khương Thanh Diễn múc cho hắn để bên tay đã nguội lạnh, trên mặt nổi một lớp dầu mỡ.
Khương Thanh Diễn nhìn lớp dầu ấy mà thấy khó chịu trong lòng. Trước mặt bao nhiêu người nên không tiện nói gì, đợi đến khi Bùi Sâm lại uống thêm một ly rượu trắng, anh mới đưa tay giữ cổ tay hắn lại, nhỏ giọng:
"Anh ăn chút gì đi, uống rượu khi đói bụng sẽ đau dạ dày đấy."
"Không sao đâu."
Bùi Sâm đáp khẽ, trong lời nói lẫn mùi men rượu. Khương Thanh Diễn đau lòng không chịu nổi, nhưng nhìn vẻ ngoài của hắn thì chẳng thể đoán được đã say hay chưa. Anh đứng dậy đi gọi một bát cháo hải sản nóng cho hắn.
Bữa trưa kéo dài gần ba tiếng, Bùi Sâm vẫn luôn ở bên cạnh Khương Hồng Sinh, tiễn ông lên xe thì chú Triệu mới lái xe từ bãi đổ ra.
Hôm nay ông dùng xe thương vụ, Khương Hồng Sinh và Thanh Lan ngồi hàng ghế thứ hai, Khương Thanh Diễn và Bùi Sâm ngồi ở hàng ghế cuối.
Trong xe phảng phất mùi rượu, Khương Thanh Diễn lo lắng nhìn Bùi Sâm im lặng không nói, cúi đầu dùng giọng chỉ hai người nghe được để hỏi: "Anh ổn chứ?"
Bùi Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy thì quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, mỉm cười: "Thật sự không sao mà."
Khương Thanh Diễn cau mày không đồng tình: "Đầu có đau không anh?"
Đủ loại rượu trắng rượu đỏ trộn lẫn vào, nếu là anh thì chắc đã say gục luôn trên bàn rồi. Nghĩ vậy, anh lại càng cảm thấy Bùi Sâm chắc chắn không thể thoải mái được, vậy mà bản thân lại chẳng giúp gì được cho hắn, tâm trạng tệ vô cùng.
"Tiểu Bùi không sao chứ?" Thanh Lan quay đầu hỏi: "Ở nhà có thuốc giải rượu, về nhớ uống một viên."
Khương Thanh Diễn tức giận nói: "Sao có thể không sao được."
Thanh Lan liếc anh một cái, bĩu môi quay đi.
Dù tửu lượng có tốt mấy cũng không chịu nổi uống kiểu này. Cả buổi trưa chỉ ăn vài muỗng cháo, Bùi Sâm quả thực thấy hơi khó chịu nhưng không muốn khiến Khương Thanh Diễn lo lắng. Hắn đưa tay nắm cổ tay anh, thấp giọng nói: "Em đừng lo."
Tâm tư của Khương Thanh Diễn đều đặt lên người Bùi Sâm hết cả rồi, chẳng rảnh mà để tâm hành động ấy mang ý nghĩa gì. Tay Bùi Sâm vẫn đặt trên cổ tay anh suốt quãng đường, đến khi xe rẽ vào sân rồi xuống xe mới buông ra.
Vừa vào nhà, Khương Thanh Diễn lập tức chạy vào bếp rót nước. Thanh Lan thong thả lấy thuốc giải rượu từ hộp ra để trên bàn trà, vừa đặt xuống vừa lẩm bẩm: "Y như con kiến bò trên chảo nóng vậy."
*: Đây là một thành ngữ Trung Quốc, mô tả trạng thái căng thẳng, bất an, hoặc lo lắng quá mức của ai đó giống như con kiến bị đốt nóng dưới chân, chạy loạn lên vì không biết làm sao thoát ra.
Khương Thanh Diễn vội vã rót nước quay lại, đứng cạnh Bùi Sâm nhìn chằm chằm hắn uống xong viên thuốc, sắc mặt vẫn không giãn ra chút nào: "Anh lên lầu ngủ một lát đi."
Khương Hồng Sinh và Thanh Lan vẫn đang ngồi dưới tầng, nên Bùi Sâm không thể cứ thế lên thẳng. Lửa trong lòng Khương Thanh Diễn không có chỗ xả, nhìn Khương Hồng Sinh vẫn tỉnh táo không uống giọt nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!