Khương Hồng Sinh trầm ngâm một lát rồi nói: "Hôm nay cháu nói với chú chuyện này, chú không thấy bất ngờ."
Câu nói này khiến Bùi Sâm ngơ ngẩn.
Khương Hồng Sinh đặt tay lên thành ghế sofa: "Lần trước dì và chú đến Lạc Ba, Thanh Diễn cũng đã nói những lời tương tự."
Bùi Sâm không ngờ rằng trong lúc hắn còn đang do dự không biết có thể cho Khương Thanh Diễn được gì, thì anh đã thổ lộ tình cảm của mình với ba mẹ.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, từ chỗ ngồi có thể nhìn thấy vườn hoa phía sau biệt thự. Ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, trong không gian yên tĩnh này, Bùi Sâm gần như có thể nghe thấy tiếng thở gấp và nhịp tim mình đập rộn ràng.
"Bùi Sâm," Khương Hồng Sinh ngồi thoải mái: "Cháu đặc biệt đến đây, chứng tỏ cháu coi trọng mối quan hệ này. Bỏ qua sự ngưỡng mộ của chú trong kinh doanh thì với tư cách là ba của Thanh Diễn, chú cần hỏi cháu vài câu."
Chủ đề chuyển hướng, hai người không còn bàn về chuyện làm ăn nữa. Đối với Khương Thanh Diễn, Bùi Sâm càng thận trọng và nghiêm túc hơn, hắn đặt chén trà xuống: "Chú cứ hỏi."
Khương Hồng Sinh nói: "Nghe nói Đoá Đoá là cháu nhận nuôi, lần trước chú cũng đoán được xu hướng tính dục của cháu. Tình cảm của các cháu sẽ phải đối mặt với nhiều thứ hơn người khác. Cháu và Thanh Diễn đến với nhau, đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?"
Bùi Sâm rõ ràng không phải kiểu người dễ dàng nói lời yêu thương. Khương Hồng Sinh không mong đợi nghe được lời hứa nào từ hắn, nhưng Bùi Sâm vẫn nghiêm túc trả lời: "Thực ra cháu đã thích Thanh Diễn từ rất lâu rồi."
Nói những lời này, Bùi Sâm thực sự hơi ngại ngùng, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt Khương Hồng Sinh: "Cháu không được học nhiều, quá khứ hoàn toàn khác xa so với Thanh Diễn. Cháu không biết có thể cho em ấy điều gì, cũng không muốn cản trở em ấy tìm người phù hợp hơn, nên suốt thời gian qua chưa từng nói thích em ấy."
Bùi Sâm chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi khom lưng: "Nhưng vụ tai nạn hôm nay khiến cháu sợ hãi. Trên đường đến hiện trường, cháu đã nghĩ, nếu em ấy bình an vô sự xuất hiện trước mặt cháu, dù thế nào cháu cũng sẽ không buông tay nữa."
Khương Hồng Sinh gật đầu: "Hai người đến với nhau là để cùng nhau nâng đỡ, không nhất thiết phải cho đi thứ gì, đôi khi ở bên nhau đã là một sự cho đi."
Dừng một lát, ông lại hỏi: "Vậy kế hoạch của hai cháu sau này thế nào? Cháu đến đây, hay nó về đó?"
"Cháu không phải người tham vọng, mong muốn cũng không nhiều. Khu nghỉ dưỡng đã ổn định, đất xung quanh đều do chính phủ quản lý, chắc không còn khả năng mở rộng nữa." Bùi Sâm nói: "Lần này đến Dương Châu, cháu cũng muốn tìm hiểu xem có dự án phù hợp không."
Có những câu trả lời chỉ cần một khoảnh khắc. Người không tham vọng sẽ không biến một nhà nghỉ bình thường thành khu nghỉ dưỡng quy mô lớn như vậy. Ở Lạc Ba có rất nhiều người biết đến tên Bùi Sâm, để một người như hắn đến nơi khác bắt đầu lại đồng nghĩa với sự hy sinh rất lớn.
Lời nói này của hắn ngụ ý sẽ nhân nhượng với Khương Thanh Diễn. Khương Hồng Sinh tuy không lộ ra mặt, nhưng sự chấn động trong lòng khiến ông im lặng mấy giây không nói chuyện.
Bùi Sâm thiếu kinh nghiệm trong giao tiếp với bề trên, lúc này ngồi một mình trước mặt ba của Khương Thanh Diễn, trong lòng vô cùng căng thẳng. Sự im lặng của Khương Hồng Sinh với hắn là biểu hiện của sự do dự, giọng nói cũng mất đi vẻ vững vàng ban đầu: "Mấy năm nay phần lớn tài sản vẫn tập trung ở khu nghỉ dưỡng, nguồn vốn lưu động của cháu có hạn. Đến Dương Châu làm lại từ đầu có thể gặp nhiều rủi ro khó lường.
Cháu biết trong ngắn hạn có lẽ chưa thể mang lại cho Thanh Diễn cuộc sống ổn định hơn."
Lời hắn chưa nói hết đã bị Khương Hồng Sinh ngắt lời.
"Cháu nói không sai." Khương Hồng Sinh nhìn hắn: "Đây cũng chính là điều chú muốn hỏi cháu. Bắt đầu lại đôi khi không chỉ có nghĩa là khởi đầu, mà còn là sự thỏa hiệp và hy sinh. Bùi Sâm, cháu dám nghĩ dám làm nên mới có ngày hôm nay. Nhưng đến một nơi xa lạ lập nghiệp, cháu nên biết điều này có ý nghĩa gì."
Người không có gì thì chẳng sợ hãi gì. Khu nghỉ dưỡng đi từ số không mà lên, bao năm qua Bùi Sâm chưa từng biết sợ là gì. Gặp chuyện cứ xông pha, lúc khó khăn nhất cắn răng cũng vượt qua, duy chỉ có hôm nay.
"Cháu biết." Bùi Sâm nói: "Nhưng không có gì đáng sợ hơn việc mất Thanh Diễn."
Ánh mắt Khương Hồng Sinh sâu thẳm, một lát sau, ông nhấp ngụm trà đã nguội bớt, kết luận dứt khoát: "Tốt."
Thanh Lan và Khương Thanh Diễn về đến nhà gần mười giờ. Khi bước vào, Khương Hồng Sinh đang cầm điện thoại của Bùi Sâm tươi cười video call với Bùi Đoá Đoá ở đầu kia.
Bùi Sâm thường xuyên đi công tác nên Bùi Đoá Đoá đã quen, không có biểu hiện lo lắng khi xa cách, đang hào hứng giơ con rùa nhỏ trong lòng bàn tay cho Khương Hồng Sinh xem.
Thấy Khương Thanh Diễn và Thanh Lan bước vào, Bùi Sâm đứng dậy đi lại, thuận tay cầm lấy túi giấy trên tay Khương Thanh Diễn.
Cảnh tượng này khiến Khương Thanh Diễn chợt mơ hồ, có cảm giác như đang trở về nhà – ngôi nhà của anh và Bùi Sâm.
"Trong này là bánh hoa quế, đặc sản Dương Châu, anh thử đi." Khương Thanh Diễn như đứa trẻ nóng lòng khoe sản phẩm thủ công ở nhà trẻ, vội vàng mở túi giấy, lấy ra một gói nhỏ đặc biệt bên trong là mấy miếng bánh hoa quế còn nóng hổi.
Khương Thanh Diễn không thể không nhớ đến lần trước trên xe, khi anh lấy gói bánh quy của Bùi Đoá Đoá cũng chia cho Bùi Sâm bằng tư thế này, nhưng Bùi Sâm đã không ăn mà gạt tay anh ra. Người bình thường lúc này sẽ đổi cách khác, nhưng Khương Thanh Diễn cứng đầu không chịu, anh chỉ muốn xem với Bùi Sâm hiện tại, mình có đặc biệt hơn chút nào không.
Bùi Sâm thuận tay lấy một miếng bánh hoa quế cắn một miếng, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong khoang miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!