—
Mỗi một người trưởng thành đều có hàng tá thứ phải lo toan, từ việc quyết định về Dương Châu, đặt vé máy bay, xin nghỉ phép, chọn quà sinh nhật cho Khương Hồng Sinh, mua đặc sản địa phương tặng thầy hướng dẫn, tất cả đều phải tranh thủ làm ngoài giờ làm việc bận rộn ở bệnh viện. Ai ngờ vòng vo mãi vẫn chẳng đi được, giờ lại nằm dài trên ghế sofa để Bùi Sâm lo liệu giúp.
Vé đặt muộn quá, Mễ Hòa chỉ mua được hai vé hạng nhất. May là anh Bùi nhà cô không thiếu tiền, cô vừa cầm tách cà phê vừa dựa vào quầy lễ tân, nhìn Bùi Sâm vừa từ ngoài vào với ánh mắt tinh quái: "Anh Bùi, không giống phong cách của anh chút nào, bốc đồng thế?"
Ý cô ám chỉ việc Bùi Sâm đột ngột quyết định về Dương Châu cùng Khương Thanh Diễn. Bùi Sâm cầm hai túi giấy đẹp đẽ, bỏ qua lời trêu chọc của cô: "Tuần này tôi không có ở đây, phiền hai người trông nom."
"Không phiền không phiền!" Mễ Hòa cười khúc khích, vừa chia sẻ tin sốt với Gia Giai vừa hứa hẹn với Bùi Sâm: "Anh Bùi cứ yên tâm về nhà mẹ… à không, về Dương Châu cùng anh Khương. Việc ở đây cứ giao cho bọn em lo."
Chuyến bay dài bốn tiếng, Khương Thanh Diễn ngủ say từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh, bỏ luôn cả bữa ăn trên máy bay. Tiếp viên hàng không nhẹ nhàng nhắc Bùi Sâm có thể đánh thức anh dậy. Dù giọng nói khẽ nhưng Khương Thanh Diễn vẫn tỉnh giấc, mắt lờ đờ gỡ băng che mắt, vẻ ngơ ngác khiến nữ tiếp viên hơi ngượng, liếc nhìn Bùi Sâm đầy xin lỗi.
"Sắp hạ cánh rồi à?" Khương Thanh Diễn đưa tay xoa cổ.
Bùi Sâm gật đầu, chỉnh lại tấm chăn trên đùi anh: "Cổ lại đau?"
Khương Thanh Diễn xoay cổ vài vòng: "Không sao. Sao trời vẫn sáng thế?"
Giờ này nếu ở Lạc Ba chắc hẳn đã tối mịt, nhưng ở Dương Châu mặt trời vẫn chưa lặn. Khương Thanh Diễn chợt nhận ra thời gian xa nhà không lâu, vậy mà anh đã quen với Lạc Ba rồi.
Điện thoại anh buổi sáng bị rớt hỏng, thời gian gấp quá nên cũng không kịp đi sửa, Thanh Lan đã để lại số của Bùi Sâm cho chú Triệu. Hai người vừa lấy hành lý ra thì thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi nở nụ cười thân thiện đang đợi trước cửa Starbucks gần lối ra.
Thấy Khương Thanh Diễn, chú Triệu lập tức bước tới, đưa hai cốc cà phê trên tay, cười với Bùi Sâm: "Đây hẳn là Bùi tiên sinh?"
"Xin chào, cứ gọi cháu là Bùi Sâm." Bùi Sâm vừa nói chuyện điện thoại với ông, lịch sự đáp: "Làm phiền chú Triệu."
Lão Triệu khoát tay: "Không phiền đâu, đây là công việc của tôi mà. Đây là lần *****ên cậu đến Dương Châu, mấy ngày này nhớ đi tham quan cho kỹ nhé."
Khương Thanh Diễn lặng lẽ nghe hai người xã giao, uống vài ngụm cà phê rồi hỏi: "Chú Triệu, chú đến đón cháu hay chỉ đón mỗi anh ấy thế?"
Chú Triệu theo Khương Hồng Sinh nhiều năm, coi Khương Thanh Diễn như con cháu, giả vờ trừng mắt: "Đón cả hai! Thế mấy ngày này cháu cũng đi chơi cho kỹ nhé?"
Khương Thanh Diễn bật cười, Bùi Sâm liếc nhìn anh: "Đi thôi, lên xe trước đã."
Cuối tháng mười, nhiệt độ ban ngày ở Dương Châu vẫn gần hai mươi độ. Hai người đều không mặc áo khoác, xe nhanh chóng lên đường cao tốc vòng quanh thành phố. Biết đây là lần đầu Bùi Sâm tới đây, chú Triệu nhiệt tình giới thiệu mấy địa điểm du lịch.
Nhà họ Khương ở khu biệt thự ngoại ô. Khương Hồng Sinh đứng bên cửa sổ phòng làm việc tầng hai đã ngóng xuống sân nửa tiếng, thấy xe chú Triệu rẽ vào sân liền lập tức đi xuống lầu.
Thanh Lan nhanh chân hơn, tươi cười đợi ở cửa. Cũng giống phản ứng của chú Triệu, thấy hai người bước xuống xe, bà phớt lờ Khương Thanh Diễn đứng một bên, thẳng tiến đến Bùi Sâm đang lấy hành lý: "Tiểu Bùi đến rồi à, có thích nghi với thời tiết ở đây không?"
Mấy tiếng đồng hồ thì thích nghi thế quái nào được, Khương Thanh Diễn nhìn Thanh Lan, bất lực liếc sang Khương Hồng Sinh vừa xuống cầu thang.
Ai ngờ ông còn lạc đề hơn nữa, nhìn vào xe mấy lần rồi ngạc nhiên hỏi: "Sao không đưa Đoá Đoá về cùng?"
Chú Triệu xách hành lý xong lái xe đi. Bùi Sâm cười giải thích: "Chú dì, do quyết định đột xuất nên cháu mới về cùng, làm phiền hai người rồi. Đi sớm quá nên chưa kịp nói với Đóa Đóa."
Khương Hồng Sinh lộ rõ vẻ thất vọng, Thanh Lan cười nói: "Không phiền đâu, vào nhà đi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."
Đó là biệt thự hai tầng với tông màu ấm áp, bên bàn ăn có một lọ hoa tinh xảo cắm mấy loại hoa tươi.
"Toàn mẹ Thanh Diễn tự làm đấy, khi rảnh bà ấy thích chăm chút mấy thứ này." Thấy Bùi Sâm nhìn lọ hoa, Khương Hồng Sinh giải thích.
Hồi ở Lạc Ba, Bùi Sâm đã thấy rõ tình cảm vợ chồng nhà họ Khương rất tốt. Khi nhắc đến Thanh Lan, Khương Hồng Sinh không tự chủ nhìn Thanh Lan đang đứng trong bếp.
Bình thường nhà chỉ có hai vợ chồng nên không thuê người giúp việc, Thanh Lan tự tay làm hết mọi việc. Từ trẻ bà đã thích cuộc sống như vậy rồi, cảm thấy tự chăm lo tổ ấm của mình cũng là một loại hưởng thụ.
Bữa tối rất thịnh soạn, Khương Thanh Diễn ngồi cạnh Bùi Sâm, gắp cho hắn miếng cá hấp: "Nếm thử món tủ của mẹ tôi đi."
Thanh Lan cũng nhìn sang: "Hơi nhạt, không biết có hợp khẩu vị cháu không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!