Chương 39: Bất ngờ

Bùi Đóa Đóa cũng vừa tan học, biết hôm nay ba về nhà nên đeo cặp chạy ào vào sân.

"Ba ơi!" Vừa nhìn thấy Bùi Sâm, Bùi Đóa Đóa đã mừng rỡ chạy tới: "Ba ơi con nhớ ba lắm!"

Bùi Sâm đưa tay ôm lấy cậu nhóc, dù mới chỉ ba ngày không gặp, nhưng hắn vẫn thấy con trai hình như lại tròn trịa thêm một chút.

"Mấy ngày nay có ngoan không?" Bùi Sâm hỏi.

Bùi Đóa Đóa gật đầu: "Ngoan ạ!"

Thấy Bùi Sâm còn cúi đầu nhìn mình chằm chằm, cậu bé lại vội vàng đưa ra ví dụ: "Con ăn cơm ngoan, ngủ cũng ngoan! Gần đây con còn biết làm phép trừ trong phạm vi mười nữa đó!"

Cậu bé nói xong, đầu cũng lắc lư theo, rồi nhìn thấy Khương Thanh Diễn đang từ trên lầu đi xuống, liền hớn hở nói thêm: "Hơn nữa hôm ba đi, chú Khương cũng nhớ ba lắm luôn, con còn dỗ chú ấy nữa đó!"

Bùi Sâm vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Khương Thanh Diễn. Vẻ mặt của Khương Thanh Diễn rất bình thản, anh bước tới xoa đầu Bùi Đóa Đóa.

Mễ Hòa sớm đã nhìn ra hai người này có gì đó không ổn, cô đã lén thì thầm với Tằng Chấn cả buổi mà cũng chẳng suy ra được nguyên cớ là gì.

Khương Thanh Diễn xuống lầu đơn giản chỉ vì hôm qua để quên sạc điện thoại ở quầy tiếp tân. Anh vốn không có tâm tình ăn uống, nhưng Bùi Đóa Đóa đang vui nên nhất quyết kéo anh ngồi xuống ăn tối cùng rồi mới chịu để anh lên lầu.

Trời vừa lạnh là con người dễ buồn ngủ, Mễ Hòa dạo này đang mê phim, liền sớm về phòng chui vào chăn xem máy tính bảng. Tằng Chấn cuối cùng cũng thực hiện được tự do cà phê, vui vẻ gọi một ly Americano, cậu ta vừa lấy đồ quay vào thì thấy Bùi Sâm vẫn còn ngồi ở quầy chưa lên lầu.

"Anh Bùi, sao anh chưa lên nghỉ?" Tằng Chấn đặt cà phê lên bàn: "Chắc mấy hôm nay anh chẳng ngủ được mấy nhỉ."

Điều kiện trong thôn còn hạn chế, Tằng Chấn từng cùng hắn đến đó vài lần, biết trong nhà nhiệt độ thấp, dù đắp chăn bông dày cũng vẫn bị rét tỉnh dậy mấy lần trong đêm.

Bùi Sâm những ngày qua vẫn luôn bận rộn, cộng thêm cú sốc tinh thần chiều nay, cơ thể đúng là mệt rã rời. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, bảo hắn lên ngủ thì sao có thể ngủ nổi.

"Vậy tôi lên trước đây, đêm khuya nếu không có việc gì thì cậu cũng khóa cửa rồi ngủ một lát đi." Bùi Sâm đứng dậy, cầm điện thoại lên lầu.

Phòng Khương Thanh Diễn còn sáng đèn, ánh sáng len ra từ khe dưới cửa. Bùi Sâm dừng bước, dán mắt nhìn chút ánh sáng mờ nhạt ấy.

Lúc ở bệnh viện, lời của Khương Thanh Diễn khiến hắn không kịp phòng bị. Nhưng giờ nghĩ lại, sự ỷ lại và tình cảm mà Khương Thanh Diễn dành cho hắn sớm đã thể hiện một cách rất thẳng thắn.

Giống như hắn nói, họ không thuộc cùng một thế giới, nhưng chính vì vậy mà cả hai mới không thể tránh khỏi việc bị nhau thu hút.

Khương Thanh Diễn là người sạch sẽ và rực rỡ nhất mà hắn từng gặp. Bùi Sâm vẫn nhớ khi viện trưởng Trần giới thiệu từng nói Khương Thanh Diễn theo học vị chuyên gia tim mạch hàng đầu trong nước, Trần Ký cũng từng nói nếu không đến Lạc Ba làm hỗ trợ y tế, anh sẽ ra nước ngoài học tiếp. Anh thuộc về một chân trời rộng lớn hơn, không thể cũng không nên ở lại Lạc Ba, càng không nên ở lại bên cạnh hắn.

Những gì Khương Thanh Diễn cần, hắn đều không thể cho.

Gần đến mùa đông, Bùi Đóa Đóa cũng mặc dày hơn trước, tròn trịa như một quả cầu nhỏ, khoác chiếc áo nỉ bông trông rất đáng yêu. Sáng sớm cậu nhóc đã đúng giờ chạy từ trên lầu xuống.

Bùi Sâm ngồi bên bàn, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, Bùi Đóa Đóa vừa gọi một tiếng "ba ơi" ngọt ngào, rồi leo lên ghế của mình, bưng ly sữa lên uống hai ngụm thật to.

"Bà ơi!" Bùi Đóa Đóa gọi dì đang bận trong bếp, rồi chỉ vào chỗ ngồi đối diện: "Bà mang bữa sáng của chú Khương ra luôn đi ạ!"

Dì thò đầu ra từ bếp: "Sao nhóc con này lo xa thế, chú Khương đi rồi."

Bùi Sâm giật mình ngẩng đầu lên, còn chưa để Bùi Đóa Đóa phản ứng lại thì đã vội hỏi trước: "Đi đâu?"

"Nghe bảo về Dương Châu rồi mà." Dì không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy, giọng cũng chùn xuống: "Tôi nghe tiểu Tằng nói sáng sớm trời chưa sáng hẳn cậu ấy đã kéo vali đi rồi. Tôi còn tưởng có chuyện gì nên mới kết thúc hỗ trợ y tế sớm…"

Trứng trong chảo bắt đầu cháy khét, dì vừa nói vừa vội vàng chạy vào bếp, chỉ còn lại hai cha con ngồi ngây ra bên bàn, mỗi người đều ôm tâm sự riêng. Khương Thanh Diễn vẫn chưa kết thúc hỗ trợ y tế, lý do duy nhất khiến anh rời đi như vậy chỉ có thể là vì hắn.

Nhưng Bùi Sâm không tin anh sẽ bỏ đi như thế. Dù hắn biết rõ Khương Thanh Diễn giờ đã chẳng muốn nhìn thấy mình, nhưng Khương Thanh Diễn không phải loại người thiếu trách nhiệm, không thể vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng công việc.

"Hu hu hu!" Bùi Đóa Đóa thì không lý trí như ba mình, vừa nghe nói chú Khương đi rồi liền khóc òa, đôi mắt ướt nhòe nhìn Bùi Sâm: "Sao chú Khương lại đi mất vậy!"

Tâm trạng của Bùi Sâm cũng rối loạn y như con trai, thậm chí còn phức tạp hơn. Hắn tiện tay rút một tờ khăn giấy đưa cho con, nhưng Bùi Đóa Đóa không nhận, mà đưa tay lấy luôn điện thoại hắn để trên bàn, bấm gọi cho Khương Thanh Diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!