Ý thức của Khương Thanh Diễn vẫn tỉnh táo, nhưng anh hoảng sợ phát hiện mình hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể. Tốc độ xe nhanh đến mức khiến anh muốn nôn, cách đó chỉ chừng một, hai trăm mét là một khúc cua, mà anh lại không còn khả năng xoay vô lăng.
"Bùi Sâm." Khương Thanh Diễn vô thức gọi người bên cạnh. Trong tình thế nguy cấp này, trong đầu anh chỉ lóe lên một ý nghĩ. nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra ở đây, thì e là người anh cảm thấy có lỗi nhất là Bùi Sâm.
Vô lăng bị một lực từ bên ngoài xoay đi một góc, chiếc xe men sát mép ngoài của khúc cua, lao vút qua với tốc độ cao. Bên ngoài cửa sổ cuốn theo bụi cát vàng mù mịt, Bùi Sâm đặt tay trái lên vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước, thấp giọng nói: "Đừng sợ."
Đã rất nhiều năm không ai nói với anh những lời như thế nữa. Khi con trai vượt qua tuổi dậy thì, những người xung quanh thường sẽ bắt đầu xem họ như người đàn ông trưởng thành. Có lẽ khi còn rất nhỏ, Khương Hồng Sâm từng nói với anh câu này.
"Từ từ nhả chân ga ra." Bùi Sâm vẫn giữ tay trên vô lăng giúp anh điều khiển hướng, giọng tuy trầm nhưng vững vàng có lực.
Khương Thanh Diễn không phản ứng gì lớn, nhưng Bùi Sâm vẫn chậm rãi, kiên nhẫn gọi tên anh mấy lần. Xe lao đi thêm một, hai cây số nữa, cuối cùng Bùi Sâm mới cảm thấy tốc độ dần giảm xuống, là Khương Thanh Diễn đang chậm rãi nhả chân ga.
Đến khi xe dừng hẳn, tay Khương Thanh Diễn vẫn run rẩy siết chặt vô lăng. Gió ấm trong xe không hề nóng, nhưng trán anh đã ướt đẫm mồ hôi, anh thở hổn hển vài hơi, rồi máy móc quay đầu nhìn Bùi Sâm.
Cũng chỉ vào khoảnh khắc này, anh mới thật sự thoát khỏi cơn ác mộng. Tay Bùi Sâm vừa mới đặt lên vai anh, Khương Thanh Diễn liền mở chốt an toàn, lao thẳng vào lòng Bùi Sâm.
Tư thế ôm này rất vụng về, vướng cả bệ điều khiển trung tâm không thoải mái, nhưng tay Bùi Sâm đặt lên lưng anh lại khiến Khương Thanh Diễn cảm thấy yên tâm và ấm áp, không nỡ buông ra.
Làm được đến thế đã là cực hạn của Khương Thanh Diễn rồi, đợi đến khi hơi thở anh dần ổn định lại, hai người mới đổi chỗ ngồi. Bùi Sâm lái xe đến cổng, chuyển sang xe của hắn rồi rẽ về phía khu nghỉ dưỡng.
"Anh bị tôi dọa sợ rồi phải không?" Khương Thanh Diễn rút hai tờ khăn giấy lau mồ hôi, mặt vẫn trắng bệch.
Bùi Sâm tiện tay đưa cho anh một chai nước khoáng: "Không đâu, hôm nay cậu giỏi lắm."
Giây phút thất thần vừa rồi, chỉ một mình Khương Thanh Diễn mới biết rõ trong lòng mình ra sao. Anh cố gắng cong môi nở một nụ cười gượng: "Có lẽ sau này tôi vẫn không thể lái xe trên đường."
"Không lái được thì thôi." Bùi Sâm thản nhiên nói.
—
"Đại ca, em điều tra ra rồi, Khương Thanh Diễn đang ở Lộc Minh. Có lẽ lần trước chúng ta thấy cậu ta đi với Bùi Sâm chỉ là tình cờ." Tên tóc đỏ châm thuốc cho Lưu Đại Lập.
Lưu Đại Lập mấy năm nay đã trở nên cẩn thận hơn: "Vậy lần trước thấy cậu ta xuống lầu với Kỳ Nam là thế nào?"
Tên tóc đỏ cười nịnh: "Kỳ Nam có bồ tên là Trần Ký, cũng là bác sĩ tình nguyện. Anh ta đi cùng Khương Thanh Diễn đến đây."
Tên tóc vàng ngồi rụt trong góc nghe vậy thì vỗ đùi tỉnh ngộ, ghé lại gần: "Thế là rõ ràng rồi! Đại ca, giờ mình tính sao?"
Lưu Đại Lập rít một hơi thuốc: "Vậy thì phải kiếm chút tiền tiêu từ bác sĩ Khương thôi. Đi, canh xem khi nào cậu ta trực khám bệnh, đăng ký một số."
Mùa đông là thời điểm các bệnh về tim mạch và não mạch bùng phát, số lượng người lớn tuổi đến khám tự nhiên nhiều hơn trước. Khương Thanh Diễn ngồi khám ở phòng bệnh suốt nửa ngày, đột nhiên nghe ngoài hành lang ồn ào náo loạn.
Tình huống này thường là do không được xếp thêm số hoặc cãi nhau vì chen ngang, Khương Thanh Diễn sớm đã thấy quen, nhưng tiếng ồn hôm nay đặc biệt lớn, hơn mười phút trôi qua không những không ai can ngăn, mà còn có chiều hướng nghiêm trọng hơn.
"Chú đợi cháu một chút." Khương Thanh Diễn nói với ông lão ngồi đối diện rồi đứng dậy kéo cửa ra.
Lúc này, y tá tiểu Triệu ở phòng khám đang run rẩy đứng bên một bảo vệ. Những bệnh nhân vốn đang ngồi chờ khám đều đã đứng cả dậy. Ngoài cửa phòng khám, tên tóc đỏ và tên tóc vàng giơ một tấm băng rôn lớn, trên đó viết: "Cái tên bác sĩ máu lạnh kia, mau trả lại tiền cho tôi!"
"Ồ! Đây chẳng phải bác sĩ Khương sao?" Lưu Đại Lập vừa hút xong một điếu thuốc, ném đầu lọc rồi bước tới, thấy Khương Thanh Diễn thì cười hề hề: "Hôm nay bác sĩ Khương lại định lừa ai nộp tiền đây?"
Hai bảo vệ đứng trong đám đông chẳng dám bước lên, Khương Thanh Diễn cũng không trông mong gì vào họ. Nhìn vẻ mặt lưu manh của Lưu Đại Lập, anh đút hai tay vào túi: "Chẳng phải anh là người nhà bệnh nhân nhất quyết đòi đòi lại viện phí dù đã mổ xong đó sao?"
Không ngờ Khương Thanh Diễn dám cãi lại, Lưu Đại Lập nghẹn lời, chỉ vào băng rôn sau lưng rồi lớn tiếng nói với những người đang vây xem: "Mọi người nhìn kỹ đi! Chính là cậu ta! Đưa cậu tôi vào phòng mổ mà không nói với người nhà một tiếng với tôi! Cái này gọi là gì cơ? Gọi là điều trị quá mức*! Tôi nghi ngờ cậu ta làm vậy chỉ để kiếm hoa hồng!"
* "Điều trị quá mức" (hay "over
-treatment") trong y học là việc cung cấp can thiệp hoặc liệu pháp nhiều hơn mức cần thiết cho bệnh nhân do chẩn đoán sai, lo lắng về trách nhiệm pháp lý, thói quen, thiếu thông tin. Hệ quả của điều trị quá mức là tốn kém, có thể gây ra tác dụng phụ và tăng rủi ro cho sức khỏe, do đó cần nâng cao nhận thức trong ngành y tế để cải thiện chất lượng chăm sóc bệnh nhân.
"Xem ra cũng chuẩn bị kỹ ghê đấy." Khương Thanh Diễn cười nhạt: "Tôi không nhận một xu lương ở đây, thì kiếm hoa hồng từ đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!