Chương 35: Cùng anh mạo hiểm

Bên dưới bàn tay nhỏ là cơ bụng săn chắc, thế mà đôi mắt to tròn của Bùi Đoá Đoá lại mang theo sự thành khẩn xen lẫn kỳ vọng nóng bỏng, Khương Thanh Diễn không cần quay đầu cũng cảm nhận được Bùi Sâm đã nghe thấy câu nói kia, hơn nữa còn đang nhìn về phía anh.

Mễ Hòa nghiêm túc nhìn cậu bé: "Đoá Đoá à, con người không thể sinh ra ô tô, chỉ có thể sinh em bé thôi."

"Chậc, nói gì kỳ vậy!" Gia Giai vỗ nhẹ cô một cái, cười đến chảy cả nước mắt: "Đàn ông còn chẳng sinh được em bé nữa là!"

"Ờ ha!" Mễ Hòa cười đến mức làm rơi cả đũa xuống đất cũng lười nhặt, ôm bụng thở hổn hển bình tĩnh lại.

Bữa cơm này đúng là không thể tiếp tục nữa. Khương Thanh Diễn ăn miếng cuối cùng, cầm bát đũa đứng dậy đi vào bếp, mặt không cảm xúc: "Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn."

Giai Giai che miệng: "Chắc anh ấy không phải bảo tụi mình từ từ ăn, mà là từ từ cười."

Ngay sau đó, một trận cười như sấm dậy vang lên bên bàn ăn, Mễ Hòa nước mắt giàn giụa nhìn thấy Bùi Sâm đang nhìn về phía mình, liền cố gắng kiềm chế, nhưng đã cười no rồi, chẳng còn muốn ăn gì nữa.

Khương Thanh Diễn từ bếp đi ra thì thẳng tiến ra sân. Thường thì cuối tháng Mười ở Lạc Ba sẽ có đợt tuyết *****ên, nên thời gian này khách du lịch rất đông, người ra vào khu nghỉ dưỡng liên tục, anh mới ngồi đó chưa đến hai mươi phút đã có sáu bảy người tới làm thủ tục nhận phòng.

Tằng Chấn đang bận ở quầy lễ tân, Bùi Sâm rót một cốc nước nóng bước lại, đặt xuống bàn.

"Đừng ngồi lâu ngoài này, trời đang lạnh dần lên rồi." Bùi Sâm tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

Cốc nước vẫn còn nóng, Khương Thanh Diễn áp tay lên không nói gì, cúi đầu để hơi nước xông lên mặt.

Động tác này Bùi Đoá Đoá cũng từng làm, Bùi Sâm nhìn anh một cái: "Giận à?"

"Không đến mức đó." Khương Thanh Diễn liếc nhìn hắn, nửa cười nửa không.

Im lặng một lúc, Khương Thanh Diễn do dự hỏi: "Tôi được nghỉ vào ngày kia, anh có rảnh không?"

Bùi Sâm ngạc nhiên nhìn anh: "Sao thế?"

"Nếu anh không ngại… tôi muốn nhờ anh đi tập lái với tôi."

Giọng Khương Thanh Diễn thản nhiên như không, nhưng lòng bàn tay lại lập tức đổ mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

"Tôi tưởng cậu sớm đã quên chuyện đó rồi." Bùi Sâm nói khẽ.

Khương Thanh Diễn mím môi, mặt hơi lộ vẻ bài xích, Bùi Sâm thấy anh né tránh ánh mắt, biết là không tình nguyện: "Nếu chưa sẵn sàng thì có thể đợi thêm một chút rồi hẵng tập."

Khương Thanh Diễn nhìn chằm chằm vào cốc nước vài giây. Nhắc tới chuyện lái xe, anh lại không tránh khỏi cảm giác tối sầm mặt mũi, tim đập thình thịch, cảnh tượng tai nạn năm xưa lại hiện ra trước mắt.

Bao năm nay anh không phải chưa từng nghĩ đến việc vượt qua, nhưng có nhiều chuyện giống như đứng trên ván nhảy cầu, cứ đứng mãi thì người sẽ không tự nhảy xuống, cần có ai đó đẩy một cái.

Khương Thanh Diễn không lên tiếng, Bùi Sâm cũng không vội, mãi đến khi nước trong cốc nguội bớt mới ngửa đầu uống cạn: "Tôi sẽ tập."

Bùi Sâm nhìn anh, gật đầu một cái: "Được."

Khương Thanh Diễn đặt cốc xuống đứng dậy, ngập ngừng một lát: "Anh… nhớ mua ô tô đồ chơi cho Đoá Đoá đấy."

Ánh mắt Bùi Sâm sâu thẳm, mang theo ý cười cố nén, Khương Thanh Diễn giả vờ thản nhiên bước đi.

Khương Thanh Diễn được nghỉ vào thứ Sáu, tối qua vì mãi nghĩ đến chuyện này nên ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã xuống lầu, rót sữa dê cho mấy con mèo hoang trước cửa ăn.

Hơn một tháng trôi qua, lũ mèo con lớn lên không ít, lông cũng bông xù hơn, trông rất đáng yêu, sờ vào cũng rất mềm mại.

Khương Thanh Diễn đưa tay định chạm vào cái đuôi của một con, nó lập tức quay lại gừ gừ với anh.

"Con này biết giữ của nhất đấy." Không biết Bùi Sâm xuống từ bao giờ, đứng ngay sau anh.

Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn, nhưng mắt lại không rời đi nổi. Bùi Sâm ngày thường mặc đồ khá đơn giản, hôm nay lại khoác áo da đen, trông còn ngầu hơn bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!