Chương 33: Tình huống bất ngờ

"Bác sĩ Khương." Một bảo vệ trong có vẻ lớn tuổi nhất bước lại gần Khương Thanh Diễn, do dự nhỏ giọng nói: "Ờm, có chuyện gì thì… mình nói chuyện tử tế…"

Người không chịu nói chuyện tử tế vốn dĩ chẳng phải Khương Thanh Diễn, nhưng anh cũng nhìn ra được mấy người bảo vệ này không dám đụng vào Lưu Đại Lập, cũng chẳng muốn bị kẹt ở giữa. Anh rút điện thoại ra: "Vậy thì thế này đi, tôi gọi cảnh sát đến giải quyết."

Vừa nghe thấy hai chữ cảnh sát, sắc mặt một tên đàn em đứng ngoài cửa lập tức biến đổi. Đám người này vốn là khách quen của trại tạm giam, tuy ra vào như cơm bữa nhưng nhiều quá thì cũng bị xem là thành phần bất ổn. Mà mấy người này mới được thả không lâu, đặc biệt là Lưu Đại Lập vừa mới ra trại chưa đến hai tháng, giờ vừa nghe nhắc đến cảnh sát đã thấy khó chịu.

"Bác sĩ Khương đúng không." Lưu Đại Lập cười khẩy, đi tới chỉ tay vào anh:

"Tôi nhớ mặt anh rồi đấy."

Nói xong, hắn húc mạnh vai vào Khương Thanh Diễn, sượt qua người anh rồi rời khỏi phòng bệnh.

Những người nhà bệnh nhân còn tụ tập ngoài hành lang hóng chuyện lúc nãy, vừa thấy Lưu Đại Lập đi ra, ai nấy như gặp ôn thần, vội vã tránh vào phòng mình. Hành lang lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nức nở mơ hồ của Lưu Thiến vang lên từ trong phòng.

Khương Thanh Diễn nghiêng người nhìn theo bóng Lưu Đại Lập cùng hai tên đàn em đi về phía thang máy, vừa đi vừa chửi bới. Lúc ngang qua cái chậu rửa mặt ai đó để bên hành lang còn đá một cú văng đi xa tít.

Mặc dù đang mặc đồng phục bảo vệ, cuối cùng người ra mặt đuổi được Lưu Đại Lập lại là một bác sĩ đến hỗ trợ y tế. Gương mặt đội trưởng đội bảo vệ có chút khó xử, đành cho hai người kia rời đi trước, rồi ngượng ngùng nói với Khương Thanh Diễn: "Bác sĩ Khương, thật sự xin lỗi. Chủ yếu là… cái thằng Lưu Đại Lập ấy, tụi tôi thật sự không dám đụng vào."

Khương Thanh Diễn quan sát người đội trưởng này, trông cũng tầm tuổi Bùi Sâm. Người kia biết anh đang nghĩ gì, liền xoa tay giải thích: "Cái thằng Lưu Đại Lập này mấy năm trước là đầu gấu có tiếng ở Lạc Ba, ai đụng tới là ăn đòn, bất kể già trẻ gái trai. Sau đó không biết gây thù với ai mà trốn đi nơi khác, bọn tôi mới được thở chút. Ai ngờ mấy tháng trước nó quay về."

Khác với Khương Thanh Diễn, những người ở đây đều là dân bản địa, cả gia đình đều sống quanh vùng này, không thể không dè chừng Lưu Đại Lập.

"Không sao." Khương Thanh Diễn gật đầu hiểu ý: "Tôi vào xem tình hình bệnh nhân."

Lưu Thiến đang đứng cạnh giường bệnh, hai tay siết chặt một tờ khăn giấy. Mãi đến khi Khương Thanh Diễn kiểm tra sơ qua cho Lưu Chí xong, cô mới run giọng hỏi: "Bác sĩ Khương, ba tôi sao rồi ạ?"

"Người có bệnh tim thì tuyệt đối phải tránh kích động." Khương Thanh Diễn liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô: "Chuyện hôm nay, đừng để xảy ra thêm lần nữa."

Loại chuyện như hôm nay, Lưu Thiến cũng khó tránh khỏi. Cô cắn môi: "Xin lỗi bác sĩ Khương, đã làm phiền anh rồi."

Phòng bệnh đơn của Từ An nằm ở tầng trên, Khương Thanh Diễn không đợi thang máy, đi thẳng cầu thang bộ lên lầu. Vừa tới cửa phòng đã thấy Trần Ký và Kỳ Nam từ thang máy bước ra.

"Trùng hợp thật, cũng đến thăm ông Từ à?" Trần Ký hỏi.

Khương Thanh Diễn liếc hai người, Trần Ký xách hai túi trái cây, trông chẳng khác gì chàng rể theo vợ về quê, liền trêu: "Bác sĩ Trần tới thăm bệnh nhân của tôi đấy à?"

"Lúc đi học thầy từng nói rồi, bác sĩ phải đối xử công bằng với tất cả bệnh nhân." Trần Ký đáp trả: "Kỵ nhất là nói ai là bệnh nhân của ai đó nha."

Thấy anh đi một mình, Kỳ Nam hỏi: "Bùi Sâm không đi cùng?"

"Không, tối qua cấp cứu có ca đặt stent, tôi qua xem tình hình một chút." Khương Thanh Diễn nói.

Lúc này Từ An đang được Vương Mai đỡ đi dạo trong phòng bệnh. Vừa thấy ba người họ bước vào, ông liền cười tươi chào đón.

"Sáng nay ông Từ còn nổi cáu với tôi, nói mình khỏe lên rồi mà sao vẫn chưa được xuất viện."

Vương Mai đỡ Từ An ngồi xuống mép giường, quay sang nói với Khương Thanh Diễn và Trần Ký: "Tôi bảo ông ấy đừng có mơ, cứ yên tâm ở lại mà điều trị."

Khương Thanh Diễn nhìn Từ An một cái: "Mấy ngày nữa làm thêm mấy xét nghiệm nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."

Trong phòng chỉ có mỗi Vương Mai là chưa biết tình trạng thật sự của Từ An. Nhắc đến chuyện này Kỳ Nam liền thấy ngứa tay muốn hút thuốc, ngón tay mân mê hộp thuốc trong túi áo, bất giác cúi đầu. Đột nhiên phát hiện Trần Ký đang nhìn mình, anh ta liền cố gắng ngẩng lên gượng gạo: "Sau khi chú xuất viện, chuyện ở viện mồ côi đừng lo nữa, Bác sĩ Khương nói tình trạng này của chú cần nghỉ ngơi nhiều."

"Ông ấy là cái kiểu ngồi yên là ngứa ngáy ấy mà." Vương Mai trừng mắt nhìn Từ An, rồi lại quay sang Khương Thanh Diễn: "À đúng rồi, lúc nãy nghe người nhà ở phòng bên nói dưới lầu có người gây chuyện, là chuyện gì thế?"

Khương Thanh Diễn trấn an: "Người nhà bệnh nhân có chút kích động thôi ạ, giải quyết xong rồi."

Vương Mai nhìn anh, thấy không giống đang nói dối thì mới yên tâm: "Bác sĩ Khương, cháu là người ngoài tỉnh đến, có gì không giải quyết được thì cứ tìm Bùi Sâm, để cậu ấy chống lưng cho cháu."

Câu này nghe như đang dỗ con nít, Khương Thanh Diễn bật cười mấy tiếng: "Dì yên tâm, nếu thật sự có chuyện gì chắc chắn cháu sẽ tìm anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!