Những lo lắng mà Thanh Lan nói, Khương Thanh Diễn đều từng nghĩ qua. Anh xác nhận mình có tình cảm với Bùi Sâm, nhưng hai người thật sự muốn đi cùng nhau nhiều năm thì chỉ dựa vào tình cảm thôi là không đủ, anh không thể vì Bùi Sâm mà ở lại nơi này, mà đúng như viện trưởng Trần đã nói, đây cũng là cội nguồn của Bùi Sâm, viện mồ côi nơi hắn từng sống, khu nghỉ dưỡng do chính tay hắn gây dựng, còn có cả Bùi Đóa Đóa, thậm chí là những con phố, thùng rác nơi hắn từng lưu lạc lúc nhỏ, tất cả đều in dấu vết của Bùi Sâm. Anh nhìn ra được, Bùi Sâm không thể rời đi.
Nhưng nếu không ai có thể rời đi, thì yêu đương thế nào đây? Hơn hai ngàn cây số, bốn năm tiếng bay, trong thời gian ngắn có lẽ còn cố được, nhưng lâu dài thì ai chịu được chứ.
Giống như một bài toán không lời giải, bản thân nó đã không có đáp án, bởi đáp án đồng nghĩa với sự thỏa hiệp và hy sinh. Khương Thanh Diễn thầm thở dài trong bóng tối, lý trí mách bảo anh rằng phát triển tình cảm với Bùi Sâm là một sai lầm, nhưng con người thì đâu thể mãi mãi lý trí được.
Bùi Đóa Đóa trở mình, quặp chân lên người Khương Thanh Diễn, cả người thả lỏng ôm lấy anh. Khương Thanh Diễn không nhịn được quay đầu nhìn cậu bé, đưa tay khẽ gẩy hàng mi cậu hai cái, Bùi Đóa Đóa trong mơ thấy ngứa, mơ màng lầm bầm một tiếng rồi giơ tay gãi gãi mặt.
Dáng vẻ nhỏ bé ấy khiến lòng Khương Thanh Diễn dịu lại đôi chút, anh nắm lấy cánh tay tròn trịa của cậu bé rồi thiếp đi.
Nửa đêm, chiếc điện thoại đặt bên cạnh vang lên tiếng rung không ngớt, Khương Thanh Diễn lập tức mở choàng mắt, thấy màn hình hiển thị số của viện trưởng Trần, lòng anh chùng xuống, vội vàng nghe máy.
"Bác sĩ Khương, bên cấp cứu vừa tiếp nhận một ca nhồi máu cơ tim, tình hình hơi phức tạp, tôi đang trên đường tới bệnh viện, phiền cậu cũng đến ngay bàn bạc phương án phẫu thuật." Viện trưởng Trần cũng vừa bị điện thoại đánh thức, vừa đi xuống lầu vừa nói nhanh: "Tôi sẽ gửi tình hình bệnh nhân cho cậu, tranh thủ xem trên đường đi."
Đêm nay lẽ ra Tằng Chấn trực đêm, nhưng Mễ Hòa bị cảm nên Bùi Sâm đã đổi ca giúp cậu ta. Hắn vừa rót một cốc nước lạnh, còn chưa kịp uống đã nghe tiếng bước chân vội vã trên cầu thang, ngẩng đầu lên thì thấy Khương Thanh Diễn gần như nhảy ba bậc cuối cùng một lúc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bùi Sâm đặt cốc nước xuống, bước tới.
"Bệnh viện có ca cấp cứu, tôi phải tới ngay." Khương Thanh Diễn vừa nói vừa lo cho Bùi Đóa Đóa: "Lúc tôi nghe điện thoại, Đóa Đóa có động đậy hai cái nhưng vẫn chưa tỉnh, chỉ sợ lát nữa thằng bé tỉnh dậy không thấy ai sẽ sợ."
Bùi Sâm tiện tay lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế: "Thằng bé không sao đâu, giờ khó bắt xe lắm, để tôi chở cậu đi."
"Thế còn nhà nghỉ thì sao?" Khương Thanh Diễn vừa quay người ra cửa vừa hỏi, lòng như lửa đốt.
Bùi Sâm với tay lấy chìa khóa xe trên bàn: "Không sao."
Để Bùi Sâm đặc biệt lái xe đưa đi thì đúng là phiền quá, nhưng khi xe ra khỏi cổng khu nghỉ dưỡng, nhìn con đường vốn đông nghịt taxi mà giờ vắng tanh, Khương Thanh Diễn mới nhận ra Bùi Sâm không hề lừa mình.
"Nếu cậu còn còn buồn ngủ thì cứ chợp mắt thêm lát nữa, tới nơi tôi gọi cậu." Bùi Sâm liếc nhìn anh.
Khương Thanh Diễn đang cúi đầu xem báo cáo xét nghiệm mà viện trưởng Trần vừa gửi: "Không sao, tôi không mệt."
Khác với Dương Châu, đêm ở Lạc Ba vắng không một bóng người, đã hai giờ sáng, ngoài đường chỉ có mỗi xe họ. Dù vậy Bùi Sâm vẫn chăm chú nhìn đường, tốc độ xe không nhanh, một chú chó hoang nhỏ bỗng chạy ngang đường, Bùi Sâm từ xa đã chủ động giảm ga, đạp nhẹ phanh. Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Khương Thanh Diễn thấy anh đang ghi âm gửi tin nhắn thoại cho viện trưởng Trần, cũng không vì bị xóc nảy mà có phản ứng gì.
Ngoài phòng cấp cứu, thân nhân bệnh nhân khóc nức nở, viện trưởng Trần cau mày nghe bác sĩ cấp cứu báo cáo, vừa thấy Khương Thanh Diễn chạy tới liền vẫy tay.
"Bệnh nhân là nam, hơn sáu mươi tuổi, nửa đêm đi vệ sinh thì đột nhiên đau thắt ngực, tự ngậm mấy viên thuốc trợ tim mà không thấy đỡ, gia đình liền đưa tới thẳng đây." Viện trưởng Trần nói ngắn gọn.
"Điện tâm đồ và chỉ số troponin* đều bất thường, cơ bản xác định là nhồi máu cơ tim cấp." Khương Thanh Diễn đã xem hết các kết quả trên đường tới, trong lòng cũng đã có nhận định sơ bộ, bèn hỏi người nhà đang khóc không thành tiếng: "Bệnh nhân có tiền sử cao huyết áp, tiểu đường gì không?"
*Troponins là một nhóm protein có trong tế bào sợi cơ vân và sợi cơ tim, nhiệm vụ điều hòa sự co cơ. Xét nghiệm troponin đo lường troponin đặc hiệu của tim có trong máu để phát hiện tổn thương cơ tim.
Cô con gái của bệnh nhân trên người vẫn còn mặc đồ ngủ cố gắng trấn tĩnh trả lời: "Có, ba tôi đều có mấy bệnh đó, nhưng bình thường vẫn uống thuốc đều đặn."
"Để tôi kiểm tra tình trạng bệnh nhân trước." Khương Thanh Diễn nhìn cô, giọng vẫn bình tĩnh: "Với nhồi máu cơ tim cấp, thông thường chúng tôi sẽ khuyên đặt stent*, cần chụp mạch vành* để xác định."
* Đặt stent là một thủ thuật y khoa trong đó một thiết bị được gọi là stent, được đặt vào mạch máu để mở rộng hoặc thông mạch máu bị tắc nghẽn hay hẹp lại. Quá trình đặt stent mạch vành thường được thực hiện để điều trị các bệnh mạch vành hoặc xử trí trường hợp nhồi máu cơ tim cấp hay các vấn đề liên quan đến mạch máu.
* Chụp mạch vành hay chụp động mạch vành là một đánh giá hình ảnh học (sử dụng tia X) để chẩn đoán, đánh giá trình trạng dòng máu đang di chuyển trong các động mạch nuôi tim (động mạch vành) và tìm kiếm những vùng đang bị tắc nghẽn. Đây là một phần của nhóm các thủ thuật chung được gọi là thông tim; và chụp mạch vành là thủ thuật thông tim phổ biến nhất hiện nay.
Người phụ nữ ngẩn ra: "Đặt stent à? Có phải là phẫu thuật không?"
"Không tính là đại phẫu, chụp mạch và đặt stent mất khoảng hai ba tiếng." Khương Thanh Diễn quay hỏi bác sĩ cấp cứu bên cạnh: "Phòng mổ khẩn cấp sắp xếp xong chưa?"
Bác sĩ gật đầu: "Đã sẵn sàng."
"Bác sĩ!" Người nhà bệnh nhân túm lấy tay áo Khương Thanh Diễn: "Anh trai tôi ngày mai mới về từ nơi khác, hay là đợi anh ấy về rồi cả nhà bàn bạc đã được không?"
"Thông thường, nhồi máu cơ tim cấp nên can thiệp trong vòng sáu tiếng sau khi phát bệnh, làm vậy mới có thể tránh tổn thương cơ tim diện rộng." Khương Thanh Diễn kiên nhẫn giải thích: "Nếu không, bệnh nhân có thể đột tử bất cứ lúc nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!