"À, chào ông chủ Bùi." Cuối cùng thì Thanh Lan cũng có thể quang minh chính đại quan sát Bùi Sâm.
Bùi Sâm nhìn sang Khương Thanh Diễn: "Vậy để tôi bảo dì chuẩn bị thêm vài món."
"Không cần phiền vậy đâu, tôi dẫn họ ra ngoài ăn." Khương Thanh Diễn nói, Bùi Sâm có vẻ không đồng ý lắm, hơi cau mày lại, Khương Thanh Diễn hạ giọng: "Không sao đâu, tôi cũng định dắt họ đi dạo một vòng."
Dương Châu bốn mùa đều ấm áp như xuân, Khương Thanh Diễn nhìn chiếc áo lông vũ đen dài chấm gót mà Thanh Lan khoác trên người, hỏi: "Bộ đồ này mẹ kiếm đâu ra vậy?"
Khương Hồng Sinh quấn mình trong áo lông vũ, trông có hơi cồng kềnh: "Năm ngoái lúc đi trượt tuyết ở nước ngoài với mẹ con, thư ký mua cho."
Lượng khách tăng vọt khoảng thời gian trước Quốc Khánh, taxi ngoài khu nghỉ dưỡng đều kẹt cứng trên đường. Thanh Lan ngẩng đầu nhìn dải đèn màu quấn quanh cành cây, thấy đẹp quá, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp liên tục mấy tấm.
"Đã định tới đây du lịch từ lâu rồi mà cứ không sắp xếp được thời gian, lần này may mà nhờ phúc của con." Thanh Lan khoác tay Khương Hồng Sinh, cười nói: "Nhìn chỗ này rộng thật, tối nay ăn luôn ở đây đi."
Thanh Lan bình thường rất chú trọng dưỡng sinh, nhưng lại không kìm được miệng. Mới đi được một đoạn đã thấy khu phố ẩm thực, bà lập tức đứng không nổi nữa, kéo chồng và con trai vào một quán nướng *****ên, không hề kiềm chế mà gọi một bàn đầy đồ ăn.
Vì đến giờ cơm nên món ăn ra khá chậm, Khương Thanh Diễn đứng dậy xách một ấm trà tới, tráng ly, rồi rót trà cho hai người.
Trà là loại trà hạt lớn đặc sản của Lạc Ba. Thanh Lan cúi đầu uống mấy ngụm, lúc này mới nghiêm túc nhìn Khương Thanh Diễn: "Sáng nay là ông chủ Bùi đó nghe máy của con phải không?"
Khương Thanh Diễn khẽ "dạ" một tiếng, biết ngay mẹ mình lại bắt đầu suy diễn rồi. Anh còn chưa kịp giải thích, quả nhiên Thanh Lan đã truy hỏi tiếp: "Con dọn đến sống chung với người ta rồi à?"
Khương Hồng Sinh bị sặc một ngụm trà, ho sặc sụa một hồi mới thở nổi, kinh ngạc hỏi: "Không phải con đang yêu đương với Tiêu Khoát à?"
Khương Thanh Diễn cúi đầu xoay xoay ly trà trên bàn:"Anh ta cắm sừng con ngay ngày *****ên con đến Lạc Ba rồi."
Khương Hồng Sinh tuy không hiểu nhưng vẫn tôn trọng xu hướng tính dục của con trai, cau mày bất mãn: "Nhìn thằng bé đó có vẻ hiền lành, vậy mà dám làm chuyện này."
Đĩa rau nướng được mang lên trước, Thanh Lan chọn một xiên cắn thử, vừa ăn vừa nói: "Ông chủ Bùi kia còn có con trai nữa."
"Anh ấy nhận nuôi thằng bé ở viện mồ côi." Khương Thanh Diễn nhìn bà.
Có lẽ chính anh cũng không ý thức được mục đích câu nói này, nhưng người ngoài cuộc thì hiểu. Thanh Lan lập tức hỏi thẳng: "Con phải lòng cậu ấy rồi?"
Khương Thanh Diễn không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Thanh Lan cắm cây xiên vào thùng nhỏ đặt bên chân, nói: "Mẹ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng đã nói tới rồi thì mẹ cũng khuyên một câu: mọi chuyện nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy tính bước tiếp theo, như vậy mới có trách nhiệm với cả hai bên."
Từ nhỏ tới lớn, đối với tất cả những quyết định quan trọng của Khương Thanh Diễn, Thanh Lan luôn tôn trọng. Đây đúng là lần *****ên bà can thiệp vào chuyện của anh.
"Biết người biết mặt không biết lòng, Tiêu Khoát là một ví dụ. Còn về ông chủ Bùi này, mẹ chưa tiếp xúc nhiều nên tạm thời không bình luận." Thanh Lan nói: "Nhưng một năm nữa con sẽ quay về Dương Châu, mà cậu ấy có sự nghiệp lớn như vậy, chắc chắn không thể nói bỏ là bỏ được. Lúc đó các con tính sao, yêu xa à?"
So với không khí náo nhiệt trong quán, bàn của họ có vẻ trầm lắng hơn hẳn. Thanh Lan nói xong, Khương Hồng Sinh cũng nhìn về phía Khương Thanh Diễn. Anh im lặng một lát rồi nói: "Cứ để sau này tính, bây giờ còn chưa tới đâu mà."
Chuyến đi này của Thanh Lan và Khương Hồng Sinh đúng nghĩa "nói đi là đi", chuẩn bị cái gì cũng sơ sài, hoàn toàn không ngờ Lạc Ba quanh năm đều là mùa du lịch cao điểm. Ăn tối xong quay về mới biết các nhà nghỉ trong khu nghỉ dưỡng đều kín phòng cả rồi, Bùi Sâm phải gọi hai cuộc điện thoại mới sắp xếp được một phòng suite trong khách sạn phía trong khu nghỉ dưỡng.
"Bên này thực sự không còn phòng trống." Bùi Sâm cầm thẻ phòng trong tay, giọng đầy áy náy, dù chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn: "Để lát nữa tôi đưa cô chú qua bên đó, mai tôi sẽ liên hệ thêm vài nhà nghỉ gần đây xem còn phòng không."
"Là bọn tôi quá chủ quan, phiền cậu quá." Khương Hồng Sinh cả đời không quen làm phiền ai, giờ áy náy vô cùng: "Chỗ ông chủ Bùi làm ăn phát đạt quá, mai nếu có thời gian chúng ta có thể trao đổi thêm kinh nghiệm."
"Vâng." Bùi Sâm không ngờ Khương Hồng Sinh lại mở lời theo hướng đó, ngập ngừng một chút mới đáp. "Đáng ra phải là con học hỏi chú mới đúng."
Bùi Đóa Đóa đã thay đồ ngủ, rửa mặt xong thì từ trên lầu chạy ùa xuống. Nghe thấy chuyện thiếu phòng, mắt cậu bé sáng rỡ, ghé người vào lan can cầu thang gọi to: "Ba ơi! Con muốn ngủ chung với chú Khương, như vậy bác trai bác gái cũng có phòng luôn rồi!"
Cách gọi có hơi lộn xộn, Thanh Lan mới xác định được tâm tư của con trai xong, giờ nhìn mà dở khóc dở cười, lườm Khương Hồng Sinh một cái. Bùi Đóa Đóa lon ton chạy xuống, mọi người còn chưa kịp từ chối, cậu nhóc đã nhào tới ôm chặt lấy eo Khương Thanh Diễn, bộ dạng y hệt như lúc trong bệnh viện nằng nặc không chịu tiêm.
"Bùi Đóa Đóa."
Bùi Sâm gọi cậu bé.
Bùi Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi như tìm được chỗ dựa, dụi mặt vào người Khương Thanh Diễn: "Chú Khương ơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!