Mái tóc húi cua cắt sát da đầu, đường gò má sắt nét, chỉ cần nghiêng người tùy tiện đứng cạnh giường thôi cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Khương Thanh Diễn chỉ liếc qua một cái đã vội quay đi. Hôm đó anh uống nhiều, nhưng không hiểu sao hình ảnh Bùi Sâm nhíu mày túm lấy mình vẫn in rõ mồn một trong đầu — anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ đến.
Bùi Đoá Đoá đã sốt ba ngày liền, sáng nay còn định cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, kết quả bị Bùi Sâm trực tiếp xách lên xe đưa đến bệnh viện. Bác sĩ thử máu xong không nói nhiều lời, đưa cậu bé thẳng vào phòng truyền dịch.
"Con không muốn tiêm, không muốn tiêm, không muốn tiêm đâu!" Ba ngày rồi không ăn được gì mấy, nhưng Bùi Đoá Đoá vẫn không quên giở chiêu mè nheo. Cậu bé nằm trên giường bệnh, hai chân nó giơ lên trời đá loạn xạ.
Bùi Sâm cụp mắt nhìn cậu bé p/hát ti/ết, nhướng mày:
"Không muốn tiêm, thử xem?"
"Hức…" Bùi Đoá Đoá lập tức xẹp xuống, đáng thương nhìn ba ba Bùi Sâm, nức nở khe khẽ.
Khương Thanh Diễn thầm nghĩ tốt nhất cả đời đừng gặp lại Bùi Sâm thì hơn. Ai ngờ viện trưởng Trần bên cạnh lại sải bước đi thẳng vào phòng bệnh, dừng lại bên giường, đưa tay đè chân Bùi Đoá Đoá xuống:
"Đoá Đoá sao thế này?"
Bùi Sâm quay đầu nhìn, vừa liếc đã thấy Khương Thanh Diễn đứng phía sau viện trưởng Trần hai bước, đôi mắt không biết phải nhìn vào đâu. Lúc thấy anh mặc áo blouse trắng, trong mắt Bùi Sâm thoáng hiện vẻ bất ngờ.
"Viện trưởng Trần." Giọng nói của Bùi Sâm trầm thấp, rất hợp với vẻ ngoài của hắn.
Bùi Đoá Đoá bĩu môi: "Con không muốn đến bệnh viện, nhưng ba cứ bắt phải đi."
Viện trưởng Trần gãi cổ chân Đoá Đoá: "Đến bệnh viện có gì không tốt chứ? Biết đâu sau này con cũng làm bác sĩ nữa ấy chứ! Con nhìn xem, đây là bác sĩ Khương Thanh Diễn, người mà bác phải cực khổ lắm mới mời về được để hỗ trợ chuyên môn đấy. Sau này Đoá Đoá làm bác sĩ cũng phải đẹp trai như vậy nha!"
Từ "ba" gắn với Bùi Sâm thật sự nghe không quen tai chút nào. Khương Thanh Diễn thoáng liếc nhìn hắn, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt của Bùi Sâm đang nhìn về phía mình. Hai ánh mắt giao nhau chớp mắt trong không trung, ánh mắt của Khương Thanh Diễn lúc này rất tỉnh táo, khác hoàn toàn với dáng vẻ say mèm hôm đó, rõ ràng hiện lên sự ngạc nhiên.
"Ủa?" Trên mặt Bùi Đoá Đoá vẫn còn vương hai giọt nước mắt, nghe vậy liền nín khóc. Cậu bé không giống Bùi Sâm, mắt to tròn xoe như con gái, chớp mắt nhìn Khương Thanh Diễn, thắc mắc: "Chú Mất Mặt?"
Bỗng nhớ đến chuyện hôm trước Mễ Hòa nói, cậu bé cười hớn hở: "Chị Mễ Hòa kể là có một chú uống say rồi làm chuyện mất mặt trong quán mấy hôm trước á!"
Năng lực liên tưởng của trẻ con mạnh như vậy đó, mạnh đến mức khiến Khương Thanh Diễn chỉ muốn quay người chạy ngay lập tức.
"Giường số 5 tên gì thế?"
May mà y tá khoa nhi vừa bưng thuốc bước vào, hỏi nhanh. Nụ cười trên mặt Bùi Đoá Đoá lập tức tắt ngấm. Cậu bé sợ Bùi Sâm, còn sợ truyền dịch hơn, bật dậy ôm chầm lấy cánh tay Bùi Sâm, giống hệt một chú đà điểu rúc đầu vào ngực hắn.
Khương Thanh Diễn giơ tay xoa đầu cậu bé, Bùi Đoá Đoá giật mình co rúm người lại.
Khương Thanh Diễn nói:
"Chú tiêm không đau đâu, để chú làm cho nhé?"
Bùi Đoá Đoá không tin, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Thanh Diễn: "Nhưng ba ba con nói truyền dịch chắc chắn sẽ đau mà."
Khương Thanh Diễn: … Thật là một phụ huynh trung thực.
Anh đưa tay ra, cười với Bùi Đoá Đoá: "Muốn thử chút không?"
Tuy tính tình nghiêm khắc, nhưng Bùi Sâm rất quan tâm đến Bùi Đóa Đóa. Hắn không hề dịu dàng, cũng không nghĩ rằng đau khi tiêm là điều cần phải dỗ dành. Bùi Đoá Đoá ôm chặt eo Bùi Sâm, chần chừ nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, rồi bĩu môi chìa tay ra.
"Bùi Đoá Đoá, sáu tuổi, xác nhận thông tin nhé."
Y tá treo chai dịch truyền, nhìn Khương Thanh Diễn cười trêu: "Viện trưởng Trần này, bác sĩ Khương của ngài không phải điều dưỡng đúng không? Nhìn thế này chắc giành luôn việc của y tá tụi em quá."
Viện trưởng Trần nhìn Bùi Đoá Đoá ánh mắt đầy trìu mến: "Hết cách rồi, thằng nhóc này mà khóc thì to mồm lắm, lần trước còn dọa mấy bệnh nhi khác chạy mất dép."
Bùi Đoá Đoá mặt trắng bệch, tay phải vẫn bám chặt lấy Bùi Sâm không buông. Bùi Sâm nhìn tay trái Bùi Đóa Đóa, nhưng tầm nhìn lại bị Khương Thanh Diễn che mất một nửa. Vô tình hắn lại nhìn thấy mái tóc của Khương Thanh Diễn khi cúi người, dưới ánh nắng phản chiếu màu nâu nhạt ấm áp.
Bình thường toàn là y tá nữ truyền dịch cho Bùi Đoá Đoá, tay đàn ông dĩ nhiên không giống tay phụ nữ. Ngón tay của Khương Thanh Diễn thon dài, màu da rất trắng, động tác rất thuần thục, nhanh gọn quấn dây garô*. Nhìn thấy kim tiêm bạc lóe lên, Bùi Đoá Đoá lại muốn trốn, nhưng rõ ràng lần này trốn không kịp. Đầu kim tiêm nghiêng xuống đâm chuẩn xác vào mạch máu, lúc cậu bé còn chưa kịp phản ứng thì Khương Thanh Diễn đã dán băng keo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!